Kết giới của Đàn Chương không còn chống đỡ được bao lâu nữa, hẳn là vì quá đau đớn, khi vòng xoáy thứ ba bổ xong sét, kết giới cũng bị đánh nát, Kê Thanh Bách lảo đảo ngã vào trong khu vực thiên lôi.
Lúc này trông ngân giao đã ra hình dáng của rồng, thân hình to lớn, chỉ là cả người toàn máu, hoàn toàn không có một chỗ nào lành lặn.
Kê Thanh Bách thừa dịp thiên lôi còn chưa đánh xuống, dùng toàn bộ tu vi tạo thành kết giới, bao lấy hai người ở bên trong.
Đàn Chương hé một bên mắt ra, con ngươi màu vàng giống một cây châm, nhìn Kê Thanh Bách nhe răng.
“Ta biết ngươi đau.” Kê Thanh Bách cười khổ ôm lấy đầu rồng, nhẹ nhàng vuốt ve sợi râu dài bên miệng nó, thấp giọng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây với ngươi.”
Huyền lôi đánh xuống, Kê Thanh Bách cắn răng chịu đựng. Cũng may là hắn là thượng thần, nên dù chỉ còn một cái bấc đèn thì cũng có để chống cự trong chốc lát.
Nhưng mà phải thừa nhận là thực sự đau gần chết, giống như lục phủ ngũ tạng bị di chuyển vị trí vậy. Hắn không nghẹn được máu ở cổ họng, trào ra chảy dọc theo lưng rồng. Đàn Chương vươn móng rồng trước ngực kéo Kê Thanh Bách, thấp giọng nghẹn ngào vài tiếng.
Huyền lôi vẫn tiếp tục bổ xuống, Kê Thanh Bách đau gần như chết lặng. Sau khi chịu xong vòng xoáy thứ sáu, thần thức của hắn đã bắt đầu tan rã, kết giới lại vỡ vụn, hắn bị Đàn Chương ấn xuống dưới người.
Rồng ngẩng cao đầu, Đàn Chương gầm lên réo rắt, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Y gầm thét với tầng mây, huyền lôi đánh xuống sừng y, lại ấn đầu rồng vào trong mây.
Tuy Kê Thanh Bách có chút thời gian hít thở, nhưng linh lực trong thần hải đã cạn kiệt, chỉ có thể nhìn Đàn Chương bị vô số huyền lôi đánh, da thịt cũng bị đốt cháy thành than. Kê Thanh Bách cắn răng niệm chú, lại gọi Thanh Mộng Băng Lăng ra, muốn bảo vệ Đàn Chương. Đúng lúc này, ngân giao cúi đầu xuống, vảy giao ở giữa hai sừng bắt đầu thay đổi như những cánh bướm đang đập.
Cái xoáy cuối cùng bổ xuống huyền lôi màu vàng, hai cái sừng vốn có của Đàn Chương bị bổ gãy, vảy giao bay múa trong không trung, nơi sừng bị gãy có ánh sáng tím vờn quanh, mọc ra tam xoa.
Cuối cùng thì Kê Thanh Bách cũng thở phào nhẹ nhõm, sừng rồng đã mọc, huyền lôi độ kiếp, da thịt đen cháy trên người Đàn Chương dần dần biến mất, vảy rồng màu bạc giống như ánh mặt trời chói mắt, lấp lánh phát sáng.
Tầng mây tan đi, thế mà lại là ban ngày. Chân long đứng trên đám mây, Kê Thanh Bách lại nghe thấy tiếng Phạn truyền đến từ xa.
Sau khi biến thành rồng sẽ trở thành phật, thứ tự không sai. Thế nhưng Kê Thanh Bách lại càng lúc càng căng thẳng, hắn luôn cảm thấy hắn đã bỏ sót điều gì, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Đàn Chương biến về hình dáng con người, mắt cá chân lóe sáng. Kê Thanh Bách bỗng nhiên mở to mắt, hãi hùng nói: “Cẩn thận!”
Trong lắc Vong Xuyên sinh ra vô số dây gai, đâm vào trong cơ thể Đàn Chương. Kê Thanh Bách ôm lấy người ngã xuống từ trong mây, chỉ thấy dây gai điên cuồng sinh trưởng, nhằm thẳng tới tim Đàn Chương!
Ngọn lửa giữa trán Kê Thanh Bách nháy mắt bùng cháy, sau đó lại chậm rãi tắt.
Hắn dùng hai tay đè đám dây gai đó lại, cái bấc đèn cuối cùng cháy lửa, dịu dàng bọc lấy trái tim Đàn Chương.
Ngọn lửa lấp lánh ánh sáng, lan đi khắp chỗ dây gai sinh
trưởng, cuối cùng tụ lại trên lắc Vong Xuyên, ngưng tụ thành một cái vòng vàng.
Bấc đèn không còn, Kê Thanh Bách không thể ngưng tụ nguyên hồn của bản thân, hồn phi phách tán. Lúc hấp hối, hắn chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm đầy bi thương. Không biết Đàn Chương mang hắn tới nơi nào, nhưng sau khi thần tiên hồn phi phách tán, cơ thể đương nhiên cũng theo đó biến thành tro bụi.
Bầu trời phía Tây xuất hiện mây ngũ sắc cát tường, tiếng Phạn cực lạc giáng thế.
Hỗn độn đại thông, chúng sinh vô lượng, vạn phật quy cảnh.
Triều Lâm Hoa Thành, trong điện Vô Lượng núi Đà Sơn, lang quân ngồi trên xe lăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Y đã đến tuổi gần đất xa trời nhưng vẫn thoi thóp hơi tàn sống đến nay, tìm đủ mọi cách mà không thể chết.
Ngọn đèn trường minh thắp trước tượng Vô lượng Phật chỉ viết tên một người. Y run tay gỡ tết dây trên cổ tay hắn buộc cho y năm đó, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực.
Ngày Cảnh Phong đế triều Đại Nguyên hạ táng, Lục Trường Sinh tự mình nâng quan tài vào đế lăng. Hắn ta đặt cái túi tiền rách nát mà Kê Ngọc thêu lên trước ngực Đàn Chương, chắp tay thở dài, niệm một câu “A di đà phật”.
Nam Mô đứng trước Vạn Trọng Cảnh, Bạch Triêu quỳ dưới đất, dập đầu nói: “Phật Tôn là chủ của Vô Lượng, không nên bị suy nghĩ xằng bậy trói buộc. Nếu ngài không quan tâm Vô Lượng lục giới, phạm phải tội giết thần, ắt sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Đàn Chương nhìn về phía Hồng Liên Mệnh Bàn, y đưa lắc Vong Xuyên cho Bạch Triêu, lạnh nhạt nói: “Đời cuối cùng, đưa nó cho Kê Thanh Bách, để hắn tới tìm ta.”
Vạn Trọng Uyên mở ra, Vô lượng Phật trở về, Bạch Triêu nhìn thấy Đàn Chương xuất hiện trong hư vô.
Nay y độ xong kiếp luân hồi lần nữa, Phật Tôn vô lượng đại thành, pháp ấn đã sớm đột phá vô cực. Bạch Triêu liếc y một cái mà không biết đã có thêm bao ảo cảnh hư vô chồng chéo lên nhau, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Đàn Chương tay trái bấm quyết, sau đó lấy ra hồn phách hồng liên của bản thân.
Bạch Triêu trố mắt nghẹn họng, nhìn cánh sen vốn chụm lại chậm rãi xòe ra.
Bên trong là hai cái bấc đèn Kê Thanh Bách cho y lúc ở nhân gian.
Bạch Triêu vội vã cúi đầu không dám nhìn thêm, Đàn Chương lấy bấc đèn ra, đặt vào trong lắc Vong Xuyên, sau đó đưa nó cho Bạch Triêu, đột nhiên mỉm cười: “Phật Tôn là chủ của Vô Lượng, không nên bị suy nghĩ xằng bậy trói buộc, trước đây ngươi nói không sai.”
Bạch Triêu: “……”
“Suy nghĩ xằng bậy sinh, Vô Lượng ắt hủy.” Đàn Chương rũ mắt, bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy thì ta nên cùng sống cùng chết với suy nghĩ xằng bậy này, mãi mãi không xa rời.”