Lưu Tử Khâm chính là muốn nói: "Việc của tôi cậu đừng nhúng tay vào.", Trần Hoàn có thể nghe hiểu được.
Nhưng những chuyện khác thì được, chuyện này không thể.
Trần Hoàn cảm thấy suy đoán của mình vẫn luôn rất chính xác, muốn y ở một bên an phận nhìn Lưu Tử Khâm làm chuyện y không thích, đơn giản chính là ác mộng.
Trần Hoàn không vị tha như vậy, y luôn tôn trọng nguyện vọng của Lưu Tử Khâm, nhưng ít nhiều vẫn có chút ích kỷ.
Cho đến khi y nhận được tin nhắn của Lưu Tử Khâm: "Tối nay về trước đi, không cần tới đón tôi." Chuông cảnh báo trong đầu liền vang lên mãnh liệt.
Trần Hoàn biết rất rõ lý do tại sao, trả lời lại hắn: Không sao, hết giờ làm nhắn tin cho tôi.
Lưu Tử Khâm vốn là không muốn đáp lại, nhưng lại sợ Trần Hoàn y lại đến bệnh viện chờ: Tôi không ở bệnh viện.
Trần Hoàn: Vậy đến lúc đó gửi địa chỉ cho tôi.
Lưu Tử Khâm:? Muốn giám sát tôi sao?
Trần Hoàn lập tức lấy bừa một cái cớ: Không phải không phải, đừng hiểu lầm, dì Lý sáng nay tới chăm sóc cho mẹ tôi, vừa vặn thuận đường đưa bà về.
Lưu Tử Khâm cũng lười từ chối y, nghĩ lại, Trần Hoàn chắc sẽ để ý tới sắc mặt hắn, y chắc sẽ không trực tiếp xông vào phá rối đâu, vì thế liền dứt khoát gửi cho y một cái địa chỉ.
Trần Hoàn nhìn thấy địa chỉ, là một nhà hàng đồ Âu đắt tiền.
Y vì chuyện này mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, rõ ràng Lưu Tử Khâm và Trương Dao chưa gặp mặt nhau, nói chuyện cũng không quá mấy câu, Trần Hoàn vẫn là cảm thấy, ngộ nhỡ Lưu Tử Khâm gặp cô ấy liền cảm thấy con gái nhà người ta lớn lên thật xinh đẹp, ngộ nhỡ cô gái ấy lại vừa đúng hình mẫu của Lưu Tử Khâm, ngộ nhỡ hai người họ vừa gặp đã yêu thì phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt y càng tối lại, sắc mặt không có chút biểu cảm nào.
Chẹp.
Lưu Tử Khâm đương nhiên không biết mình ở trong đầu Trần Hoàn sắp cùng Trương Dao nói chuyện yêu đương, nhưng thời điểm hắn cúi đầu bước vào nhà hàng liền cứ thế hắt hơi ba cái liên tục.
Lưu Tử Khâm lấy tay xoa xoa mũi, hắn vốn tưởng rằng mình lại bị viêm xoang, nhưng sau ba lần hắt hơi liền không thấy gì, hắn liền cho rằng do gần đây thời tiết chuyển mùa, cũng không nghĩ nhiều, hiển nhiên càng không chú ý tới chiếc xe đỗ gần cửa sổ nhà hàng nhìn đang hắn đi vào.
Trần Hoàn vừa nhận được tin nhắn liền lập tức chạy đến đây, may mà khoảng cách không xa lắm, lúc đuổi đến nơi còn chưa đến giờ cơm, cho nến mới có thể tìm được một vị trí tốt để theo dõi.
Từ lúc Lưu Tử Khâm đến nơi, y liền chú ý tới bàn bên cửa sổ có một cô gái, mặc trên người chiếc váy hoa trông khá tao nhã, tóc dài ở phía sau được một chiếc cặp kẹp lên, hai bên mai cùng trên trán còn buông xuống vài sợi tóc mỏng.
Tuy rằng có thể coi là trang phục khá tươm tất cho một buổi xem mắt, nhưng Lưu Tử Khâm lại hẹn ở một nhà hàng cao cấp, chỉ thích hợp để nếm rượu, dùng bữa tối dưới ánh nến, vậy nên ít nhiều hơi có chút mất tự nhiên, hai tay cô nắm lấy ly nước, ánh mắt thường xuyên nhìn tới cửa sổ cùng cửa ra vào, vừa nhìn đã biết là đang chờ người đến.
Chỉ là lúc đó y ở phía bên kia đường, khuôn mặt người kia nhìn không được rõ lắm.
Chẹp, sớm biết vậy đã mang theo ống nhòm.
Nếu như Trần Hoàn có ống nhòm ở đây, y có thể cẩn thận đánh giá cô gái kia từ đầu đến chân một lần, thậm chí còn có thể nhìn đến vết mồ hôi vì căng thẳng đọng trên ly nước.
Đối lập với y, Lưu Tử Khâm bên này lại có vẻ tùy ý, hắn xong việc liền trực tiếp từ bệnh viện đến đây, đương nhiên là chọn đồ thoải mái nhất có thể, vì vậy hắn liền cứ thế mặc một chiếc áo len xám rộng thùng thình phối cùng quần tây đi làm.
Trần Hoàn thấy hắn đi vào nhà hàng, vị kia luôn nhìn về phía cửa ngay lập tức liền phát hiện ra hắn, cô đứng lên, động tác nhanh chóng lại lộn xộn chỉnh lại quần áo mình từ trên xuống dưới, sau đó rất lịch sự mà tiến lên chào hỏi Lưu Tử Khâm.
Kỳ thật khoảng cách này của Trần Hoàn cũng chỉ có thể nhìn đại khái, hai người bọn họ mặt đối mặt ngồi với nhau, theo đúng quy trình bình thường chính là gọi món, mang đồ ăn lên, cùng ăn cơm, cả quá trình hai người luôn giữ một khoảng cách an toàn, thậm chí còn không cảm thấy họ đang trò chuyện vui vẻ.
Trần Hoàn để ý Lưu Tử Khâm chỉ gọi salad, nhưng cũng không ăn, giống như đối với bữa cơm này không có hứng thú.
Một lúc sau, hắn mới đặt nĩa xuống, lấy tay chống cằm, chăm chú nhìn Trương Dao, có lẽ là đang nói chuyện với cô ấy.
Trần Hoàn đột nhiên cảm thấy trong xe ngột ngạt thở không ra hơi, túm lấy cà vạt định kéo lỏng nhưng không thành, liền dứt khoát cởi ra ném sang ghế bên canh, nhấc chân xuống xe.
Y thật muốn nhìn kỹ xem, vị Trương tiểu thư nhẹ nhàng điềm đạm này, đến cuối cùng là cái dạng gì.
Nhân viên thấy có vị khách vừa cao ráo vừa đẹp trai bước vào, vốn muốn phục vụ tận tình, sau lại nhìn tới vẻ mặt u ám của Trần Hoàn, giống như tới tìm người, lời nói đến bên môi liền nuốt trở lại.
Lo sợ lỡ miệng liền chọc tới y, vì thế cực kỳ cẩn thận, khéo léo mở lời: "Xin chào, xin hỏi ngài đã đặt bàn trước chưa?"
Trần Hoàn nhớ rõ vị trí, cho nên vừa bước vào cửa liền xác định được mục tiêu, bởi vì biết Lưu Tử Khâm ngồi hướng quay lưng với cửa, y liền không kiêng dè gì mà trực tiếp đánh giá người kia.
Khuôn mặt bình thường, không có gì quá xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, cũng không biết là do phòng quá ngột ngạt, hay bởi vì thẹn thùng, mà hai má đỏ lên bất thường.
Cũng chỉ có vậy.
Bản thân Trần Hoàn cũng chưa phát giác ra, khoảnh khắc y nhìn thấy Trương Dao, liền nheo mắt lộ ra vẻ mặt khi đàm phán trên thương trường, khuôn mặt nguy hiểm chuyên dùng để đe dọa đối phương.
Làm cho người ta vừa nhìn đã muốn lập tức trốn ra xa, sợ rằng giây sau y sẽ giận chó đánh mèo sang cả mình.
Tất nhiên lời nhân viên nói Trần Hoàn không nghe lọt được chữ nào, cô chỉ có thể vừa nơm nớp lo sợ tiếp tục hỏi, "Tiên sinh xin chào, xin hỏi ngài cần gì sao?"
Trần Hoàn khẽ động khóe miệng, "Cho tôi một lon Coca, cảm ơn."
Nhân viên:???
Nào có người nào đến nhà hàng đồ Âu gọi Coca chứ??
Nhưng cô không dám hỏi nhiều, thái độ phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp, "Được, tiên sinh ngài chờ một chút."
Trần Hoàn toàn bộ quá trình đều không để ý mình đã nói cái gì, đến lúc thanh toán mới phát hiện, Coca thì Coca đi, còn cực kỳ nữ tính cho y thêm cái ống hút.
Cũng được, vừa đúng lúc đang thấy trong miệng thiếu thiếu cái gì, kẹo cai thuốc lại để ở trên xe, Trần Hoàn đem ống hút ngậm vào miệng, hàm trên hàm dưới dùng sức cắn nát, hoàn toàn xem đây là nơi trút giận.
Cứ ngồi nhìn cả buổi cũng không thu hoạch được gì, Trần Hoàn liếc đến mấy chỗ ngồi xung quanh bọn họ, dự định do thám đối phương ở cự ly gần.
Nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm ăn uống, hầu hết những ai đến đây đều phải đặt chỗ trước, không còn một ghế trống, thật không bằng trở về xe nhìn vẫn tốt hơn.
Giữa lúc y nhấc chân chuẩn bị rời đi thì trận xem mắt trong hòa bình của Lưu Tử Khâm và Trương Dao bỗng nhiên có chút động tĩnh.
Dù sao chỗ này cũng là nhà hàng, xung quanh tiếng người quá ồn ào, nhìn qua hai người không phải đang lớn tiếng tranh cãi, Trần Hoàn vì thế cũng không nghe được gì.
Có điều y có thể nhìn thấy rõ ràng, Trương Dao đứng thẳng dậy dường như muốn dựa vào Lưu Tử Khâm bên kia, nhưng bị hắn né tránh.
Không biết vì sao, cô nhìn qua có chút nóng nảy, hai tay ở trên