Cuối năm còn tồn đọng rất nhiều việc, cho nên sau Tết, Trần Hoàn bắt đầu điên cuồng làm việc.
Y trong việc học hành đối với bản thân vô cùng tàn nhẫn, hiện tại đi làm thì càng không cần mạng.
Mỗi ngày phải họp không dưới năm, sáu lần, buổi tối phải tăng ca suốt đêm cũng là chuyện bình thường, khi thật sự không chịu được sẽ hút vài điếu thuốc hoặc uống ly cà phê để tỉnh táo.
Có điều Trần Hoàn vẫn theo chủ nghĩa nhân đạo, đối với nhân viên của mình vẫn rất nhân từ, trừ khi để kịp tiến độ, thực sự cần họ phải tăng ca, những lúc khác đều là chín giờ đi năm giờ về đúng giờ hành chính.
Cho nên cả công ty trên dưới đều không một lời oán hận, không khí làm việc vì thế cũng rất tốt.
Có vài nhân viên lúc mới đến, thấy ông chủ là một người trẻ mới hơn ba mươi tuổi, không khỏi có chút không phục, sau này cùng Trần Hoàn tiếp xúc, mới thấy thật bội phục tác phong làm việc cùng khả năng của y.
Công ty so với các công ty cùng ngành đãi ngộ tốt hơn, nghỉ ngơi cũng hợp lý, theo lý mà nói mọi người hẳn là nên giữ mối quan hệ tốt đẹp với Trần Hoàn, nhưng Trần tổng quá lạnh lùng, nhìn quá nghiêm túc, người khác cùng y chào hỏi, y cũng chỉ lễ phép mà khẽ gật đầu.
Cho nên mọi người nhìn thấy y, đều hết mực cung kính.
"Trần tổng?"
"Vào đi." Trần Hoàn vội vàng xử lý đống tài liệu đầu cũng không ngẩng lên, "Cô xem công việc tiếp theo một chút, sắp xếp thời gian cho mọi người đi kiểm tra sức khỏe tổng quát."
Hồ thư ký nghĩ thầm, công ty từ khi nào có thêm cả đãi ngộ này? Cũng không dám hỏi nhiều, "Được, Trần tổng."
Đang lúc nhanh chân nhanh tay chuẩn bị đóng cửa ra ngoài, thì nghe tiếng Trần Hoàn gọi lại, "Chờ chút."
Hồ thư ký giật mình trong lòng, "Còn chuyện gì nữa sao, Trần tổng?"
"Chọn khám ở bệnh viện trung tâm."
"Vâng, Trần tổng." Hồ thư ký đóng cửa xong còn nhỏ giọng thì thầm, gần đây công ty ký hợp đồng với bệnh viện sao? Nghiệp vụ đã mở rộng như vậy rồi?
Trần Hoàn gần đây công việc quá nhiều, có khoảng thời gian không liên hệ với Lưu Tử Khâm, không phải là y không tìm cách liên hệ mà là không tìm được lý do thích hợp, bận đến nỗi đi không nổi, trong dự đoán bản thân như bị nhốt trong phòng làm việc.
Vậy thì dứt khoát cứ để qua khoảng thời gian bận rộn này, vừa khéo có thể cho nhân viên kiểm tra sức khỏe một lần luôn.
Trần Hoàn thời gian làm việc vẫn luôn tắt điện thoại, nếu có chuyện gì liên quan đến công việc, họ đều sẽ liên lạc tới Hồ thư lý trước.
Cho nên lúc y xoa mi tâm chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại liếc mắt thấy di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ dì Lý, nhất thời có chút dự cảm bất thường, y chưa kịp nghĩ gì thêm, lập tức cầm điện thoại lên gọi lại.
"Tiểu Trần! Cuối cùng con cũng nhận điện thoại rồi!" mẹ Lý nhận điện thoại rất nhanh, sốt ruột nói.
"Dì à, ngại quá, điện thoại cháu tắt âm không nghe thấy, có việc gì gấp sao?" Có thể làm cho mẹ Lý liên tục gọi cho hắn nhiều cuộc điện thoại như vậy, ngoại trừ liên quan đến mẹ mình, Trần Hoàn thật không thể nghĩ ra lý do gì khác.
Đúng như dự đoán, "Mẹ con đang ở trong bệnh viện! Căn bệnh cũ của mẹ con còn nhớ không? Dì hôm nay lên lầu gọi mẹ con xuống ăn cơm, đứng gõ cửa nửa ngày không thấy mở.
Vừa mở cửa thì thấy người ngồi cạnh tủ giày ôm đầu gối, dì hỏi bà ấy làm sao vậy, mẹ con ngay cả nói cũng không lưu loát, đầu chỉ đổ mồ hôi lạnh, dì và Lưu thúc của con liền lập tức đưa bà ấy đến bệnh viện.
Lúc vừa đến bệnh viện, bà ấy liền ngất đi, Tiểu Trần à, con nói nên làm sao bây giờ!" mẹ Lý gấp gáp đến độ khóc lên, nói năng lộn xộn không biết muốn biểu đạt cái gì.
Trần Hoàn đương nhiên so với những người khác còn lo lắng hơn, nhưng lúc này hắn là trụ cột gia đình, càng như vậy càng không thể hoảng sợ "Dì à, người đừng lo lắng, không sao đâu, từ từ nói, mẹ cháu bây giờ đã tỉnh chưa?"
"Còn chưa tỉnh."
Trần Hoàn nghe bà nói rõ tình hình, một bên hỏi một bên cầm chìa khóa xe ra cửa, "Bác sĩ xem tình hình mẹ cháu có nói gì không ạ?"
"Vừa chụp phim xong, còn đang đợi kết quả.
Bác sĩ nói có khả năng phải làm phẫu thuật, tốt nhất nên chuyển lên bệnh viện tuyến trên, làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ nguy hiểm khá lớn.
Ai, con nói xem mẹ con sao lại khổ như vậy chứ, nếu chúng ta phát hiện sớm một chút thì đã tốt rồi."
"Dì à, người đừng nói như vậy, chuyện này chỉ trách con, là con không chăm sóc tốt cho mẹ.
Còn phiền đến dì và Lưu thúc lưu lại bệnh viện để ý mẹ con một chút, giờ con lập tức tới." Trần Hoàn cúp điện thoại vội vàng về nhà.
Chân của mẹ Lâm bệnh không chỉ mới một hai năm, đùi phải từ đầu gối trở xuống thỉnh thoảng sẽ bị đau từng cơn, tựa như kiến gặm nhấm trong cốt tủy, đến nỗi khi đứng cũng không trụ được lâu.
Theo bác sĩ hẳn là do công việc trước đây, thời gian đứng quá lâu, về đến nhà lại lo chăm sóc cho Trần Hoàn nên không có thời gian nghỉ ngơi hợp lý.
Khi Trần Hoàn học cấp ba mẹ Lâm biết được bệnh của mình nhưng vẫn luôn giấu không cho y biết.
Trùng hợp có một lần Trần Hoàn được nghỉ về nhà, mới thấy mẹ mình ngồi trên chiếc ghế nhỏ để phơi quần áo, mỗi lần thay đổi vị trí đến đâu phải dịch ghế theo đến đó, còn phải vươn người lên để với đến nơi.
Trần Hoàn khi đó mới học năm hai đại học, thấy cảnh này không khỏi cảm thấy chua xót, mẹ Lâm thấy hắn quay về lập tức cảm thấy chột dạ, nói không có việc gì, định chứng minh cho y xem, nhưng đứng lên không nổi, vì thế chỉ có thể ngồi trên ghế bất đắc dĩ cười với y.
Trần Hoàn lập tức thái độ vô cùng cứng rắn, trước tiên biết được bệnh tình của mẹ Lâm, sau đó liền nhanh chóng đưa bà lên bệnh viện tốt nhất thành phố.
Sau vài lần khám, các bác sĩ đều nói bệnh này không thể trị tận gốc, chỉ có thể từ từ trị liệu, còn phải phẫu thuật để xem tình trạng bệnh có nặng hay không.
Công việc sau này, để có thể chăm sóc tốt cho mẹ Lâm, Trần Hoàn vừa bắt đầu liền khuyên bà chuyển đến ở với mình nhưng bị bà thẳng thừng từ chối.
Trần Hoàn vừa tới bệnh viện trước tiên chạy tới chỗ bác sĩ hỏi thăm, cũng biết được đại khái tình hình, bác sĩ khẳng định bệnh này không thể kéo dài hơn được nữa.
Mẹ Lâm khi tỉnh lại liền thấy đứa con trai còn mặc nguyên âu phục đeo cà vạt ngồi ở bên giường, đoán được y đang làm việc thì chạy tới, không nhịn được nước mắt liền trào ra.
Bà một mình nuôi lớn Trần Hoàn, điều bà lo lắng nhất chính là mai đây về già sẽ trở thành gánh nặng cho con cái, người ta nói nuôi con để chăm sóc cha mẹ sau này nhưng mẹ Lâm chưa bao giờ nghĩ vậy.
Bà luôn nói với Trần Hoàn, sinh ra và nuối nấng Trần Hoàn là do tình yêu của bà với y.
Trần Hoàn bình tĩnh hơn nhiều so với tượng tượng của y, không dùng giọng điệu thương lượng mà trực tiếp quyết định: "Mẹ, con sẽ đưa mẹ đến thành phố S làm phẫu thuật."
Trong một khoảnh khắc, mẹ Lâm nhìn thấy bóng dáng ba Trần trên người Trần Hoàn, bà không tìm được lý do gì để cự tuyệt, thở dài, khẽ gật đầu, con trai bà đã thực sự trưởng thành rồi...!
Dù quan hệ của Trần Hoàn ở thành phố S có rộng đến đâu, thì cũng chỉ là trên thương trường bàn chuyện làm ăn, suy cho cùng y cũng chỉ là một công ty nhỏ, còn chưa đủ bản lĩnh đi "cửa sau" ở bệnh viện, nhưng cũng không hẳn là không có cách.
Thừa lúc cha mẹ Lưu đang hỏi thăm bệnh tình mẹ y, Trần Hoàn mượn điện thoại bà ra hành lang gọi điện thoại.
Hẳn giờ này là giờ nghỉ trưa của bệnh viện, nhưng cũng chưa chắc Lưu Tử Khâm có thời gian rảnh nhận điện thoại, chưa biết chừng giống như lần trước làm liên tục đến tối.
May mà lần này không phải.
"Alo, cháu chào dì, dì gọi cháu có việc gì không ạ?" Lưu Tử Khâm