Liêm Quân cũng nhìn về phía Thời Tiến, thậm chí còn chủ động trượt xe lăn đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay còn lại đang buông thõng, nhẹ nhàng nắn bóp, xoa dịu: "Đừng nổi nóng, vì một kẻ phản bội, không đáng." Giọng điệu dịu dàng miễn bàn.
Thời Tiến lập tức nắm lại tay Liêm Quân, thật chặt.
Nhóc Chết vừa vui sướng vừa bất ngờ ré lên một tiếng the thé như vịt kêu, có cảm giác ánh sáng chói lóa ngay trước mắt.
Đám Quái Nhất thậm chí còn nghiêng người theo, nhìn lom lom hai người nắm tay nhau, mắt bất giác trợn to, như đang nghi ngờ cảnh tượng mà mình nhìn thấy.
Vào thời điểm căng như dây đàn thế này, bỗng chốc như có bong bóng màu hồng bay lửng lơ trong không khí.
Thế nhưng Thời Tiến lại hoàn toàn không nhận ra cảm xúc chập chờn và ánh mắt đầy hàm ý của mọi người.
Hắn nắm chặt tay Liêm Quân rồi lùi về sau vài bước, cau mày nghiêm túc nhắc nhở: "Anh Quân, đừng lại gần boong tàu bên kia quá, tôi nghi Long Thế có vấn đề." Nói xong, hắn bước chệch sang một bên chắn trước Liêm Quân, vẫn lăm lăm chĩa súng về phía Long Thế.
Long Thế đã sớm ngừng la hét từ lúc Thời Tiến rút súng, cho đến khi trông thấy hành động của hai người Thời Tiến và Liêm Quân, gương mặt y rúm ró lại.
Y bắt đầu ra sức giãy dụa, gào lên lần nữa: "Cậu Quân! Nó là ai! Cái thằng tạp chủng chĩa súng vào tôi đấy là ai! Nó là cái thá gì mà dám chạm vào cậu, là cái thá gì!"
Mặt Liêm Quân tối đi.
Ngay khi anh định cất lời, Thời Tiến đứng trước mặt anh liền bóp cò.
Đoàng!
Viên đạn bắn ra, nhưng mục tiêu lại là Tả Dương đang giữ tay Long Thế.
Tả Dương đang trầm ngâm đánh giá Thời Tiến và Liêm Quân thấy thế hừ mũi, kéo theo Long Thế tránh khỏi viên đạn.
Bầu không khí miễn cưỡng hòa hoãn và yên bình giữa hai con tàu trực tiếp bị phát đạn này đâm thủng.
Tiếng súng vừa vang lên, hàng đống người tức tốc túm tụm trên boong tàu hai bên, chĩa súng vào nhau, tạo nên hiện trường hết sức căng thẳng.
Thanh tiến độ của Liêm Quân đã giảm về mức 950, ngay sau khi Long Thế ngậm miệng lần nữa, hai phe bắt đầu đối chọi với nhau.
Thời Tiến càng ngày càng chắc chắn Long Thế có vấn đề.
Không thể để y tiếp xúc trực tiếp với Liêm Quân hay nói chuyện với anh nữa.
Hắn lại lên đạn, lần này nhắm thẳng vào đầu Long Thế.
Long Thế thấy thế, vẻ mặt càng thêm đáng sợ, ánh mắt nhìn Thời Tiến có thể nói là oán hận.
Y giãy dụa toan la hét, song bị Tả Dương nhét vải vào mồm chặn đứng mọi âm thanh.
"Liêm Quân, thằng nhóc thuộc hạ này của anh hình như không muốn anh sống lắm nhỉ." Tả Dương chậm rãi cất lời, duỗi tay nắm chặt con dao cắm trên cánh tay Long Thế, dùng sức rút ra.
Máu tươi tuôn trào, Long Thế trợn trừng ú ớ vài tiếng, trán gồ gân xanh vì đau đớn, mặt nhanh chóng trắng bệch đi.
Chú Long nghiến răng nghiến lợi, ngoảnh đầu đi không nhìn thảm trạng của Long Thế nữa.
Tả Dương rút dao ra rồi lau thẳng vết máu lên người Long Thế, đoạn, gã nhìn về phía Liêm Quân được Thời Tiến che chắn sau lưng, nói: "Liêm Quân, anh phải hiểu rằng, nếu mặc cho nhóc thuộc hạ này ép chết Long Thế, vậy thì chân của anh mãi mãi sẽ không lành được.
Chúng ta trao đổi đi, thế nào? Anh cho tôi tên nhóc này và lão già kia, tôi giao Long Thế lại cho anh, vụ mua bán cũng không tệ lắm, phải không?" Vừa nói, gã vừa cầm dao chỉ trỏ Thời Tiến và chú Long.
Vẻ mặt của đám Quái Nhất tức thì trở nên rất khó coi.
Tả Dương biết chọn người thật, Thời Tiến và chú Long, một là người Liêm Quân quan tâm, một là bác sĩ biết rõ về tình trạng cơ thể của Liêm Quân, dùng một kẻ phản bội không biết có khai ra mẫu vật hay không để đổi lấy hai người này, Tả Dương quả là biết tranh thủ!
Liêm Quân từ sau lưng Thời Tiến trượt xe ra, nhìn về phía Tả Dương, nói: "Anh không có tư cách nói chuyện trao đổi với tôi đâu.
Long Thế anh có thể giết, nhưng người của tôi thì đừng hòng mơ tưởng."
"Ư ư ư!" Long Thế nghe vậy liền ra sức vùng vẫy, trợn trừng nhìn Liêm Quân, có dòng lệ bất chợt ứa ra từ hốc mắt y.
Thế rồi não Thời Tiến nảy số, hắn ngoảnh đầu sang phía Liêm Quân, khẽ nói: "Anh Quân, tôi có thể..."
"Không thể." Liêm Quân ngắt lời, ngước mắt nhìn hắn, giải thích, "Tả Dương không thật lòng muốn cậu và chú Long.
Hắn chỉ muốn bắt tôi thỏa hiệp, một khi đã đạt được bước nhượng bộ đầu tiên, quyền chủ động sẽ không nằm trong tay chúng ta nữa."
Thời Tiến hiển nhiên biết rõ điều đó, nhưng...!Hắn liếc nhìn Long Thế sắc mặt trắng bệch phía đối diện, nói: "Nhưng nếu tiếp túc kéo dài, không chừng Long Thế sẽ bị dày vò đến chết mất."
"Chết thì chết.
Ngay từ cái ngày hắn phản bội Diệt, chuyện sống chết của hắn đã không can hệ gì đến chúng ta nữa rồi." Liêm Quân trả lời, lại cầm tay Thời Tiến, dỗ dành, "Bỏ súng xuống đi, mọi chuyện cứ để cho chú Long."
Mọi chuyện cứ để cho chú Long?
Thời Tiến không hiểu câu này, hãy còn thắc mắc, rồi một giây sau liền trông thấy chú Long đột nhiên giật một khẩu súng từ tay người khác, lên đạn, nhắm vào Long Thế.
Bàn tay xưa nay luôn vững vàng có chút run rẩy, ngón tay sờ lên cò súng, giữ chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại giữ chặt, rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng.
"Ép thuộc hạ giết con của chính mình, Liêm Quân, anh đúng là máu lạnh." Thấy Liêm Quân vẫn không cắn câu, Tả Dương cười khẩy một tiếng, bất thình lình rút miếng vải nhét trong mồm Long Thế ra.
Long Thế lập tức giãy dụa quay về phía chú Long, gào khóc thảm thiết: "Bố ơi! Con sai rồi, bố ơi! Con sai rồi! Bố đừng giết con.
Bố, con chỉ hồ đồ nhất thời thôi.
Bố đã nói bố sẽ bảo vệ con mãi mãi mà, bố ơi!"
Tay chú Long siết đến phát run, khóe mắt đỏ hoe, chú cắn răng nói: "Nhưng lỗi lầm anh gây ra quá quắt lắm rồi.
Long Thế à, tôi không van nài anh phải ân trả nghĩa đền, nhưng anh không nên lòng lang dạ sói đến mức này, nỡ lòng xuống tay với cậu Quân...!Chuyện mà Long Hằng tôi sai lầm nhất đời này, chính là nhận anh làm con tôi! Tình cha con hai ta...chấm dứt từ hôm nay đi."
Dứt lời, chú kéo cò súng, ầm một tiếng, đạn bay về phía Long Thế, nhắm thẳng vào giữa trán Long Thế.
Tả Dương không ngờ chú ta làm thật, vẻ mặt thoắt đổi, tức thì vung tay đẩy Long Thế nằm úp xuống nền boong tàu, né đạn một pha suýt soát, rồi quay sang phía Liêm Quân nói: "Liêm Quân, anh chán sống thật à? Anh mặc cho thuộc hạ của anh giết chết cơ hội sống sót duy nhất của mình?"
Liêm Quân ra hiệu cho Quái Ngũ đỡ lấy chú Long kiệt sức ngã khụy sau khi nổ súng, đáp trả: "Cơ hội sống của tôi, tôi tự mình giành lấy, xưa nay chưa từng phó thác cho người khác.
Tả Dương, vô dụng thôi, anh không cần khích tôi nữa đâu.
Long Thế chưa bao giờ là nhược điểm của tôi, đừng bảo đổi chác, dù anh có dâng hắn lên tận miệng cho tôi, tôi cũng sẽ không giữ hắn lại."
"Hừ, khoác lác thì ai mà chả biết?" Mắt Tả Dương tối đi, gã đột nhiên bật cười khinh miệt, vung tay ra đằng sau, sai thuộc hạ trói gô Long Thế gần như hôn mê trên sàn, một đầu khác của dây thừng cột lên rào chắn của boong tàu, sau đó ném Long Thế ra ngoài.
"Đây là cái...!A a a! Cứu tôi với! Tôi muốn làm thức ăn cho cá mập, cứu với! Bố ơi! Bố mau cứu con đi!" Long Thế bị động tỉnh lại, trơ mắt nhìn mình rơi tự do, sau đó dây thừng trên người căng ra, khiến bản thân đu đưa lơ lửng trên lan can, và rồi y tức tốc giãy dụa hô hoán.
Chú Long gục đầu, nghe thấy tiếng kêu liền giật giật ngón tay, trên gương mặt chỉ còn sự lạnh nhạt sau một hồi vật vã cùng kiệt sức lực.
Chú xua tay gạt Quái Ngũ ra, cất bước đi vào khoang tàu, hoàn toàn mặc kệ những chuyện về sau.
Liêm Quân liếc nhìn chú Long, chẳng hề ngăn cản.
Long Thế bị treo ở dưới tít, không thấy rõ tình huống trên boong tàu.
Y không biết chú Long đã đi tự bao giờ, hãy còn í ới cầu cứu chú Long, thi thoảng còn gọi tên Liêm Quân, âm thanh thê thảm tột cùng.
Trời tối hẳn, tàu của chính phủ chẳng biết rời đi từ khi nào.
Đêm nay không có sao, cả vùng biển tối om om, chỉ còn lại ánh đèn của hai con tàu.
Tả Dương tựa vào rào chắn, dao găm vờ sượt qua sợi dây trói Long Thế, cười nói: "Nào, nổ súng đi! Long Thế bây giờ đã là mục tiêu sống, lần này tôi tuyệt đối không giúp hắn né đạn nữa đâu.
Tôi tốt bụng quá mà, chẳng phải các người luôn muốn bắt được tên phản bội này ư, giờ tôi giúp các người tìm ra hắn, còn giữ lại cho hắn nửa cái mạng, các người tính cảm ơn tôi thế nào đây, hả?"
Không một ai trên boong tàu của Diệt lên tiếng.
Thấy Long Thế bị treo trên mặt biển, cường độ giãy dụa ngày càng nhỏ, nét mặt đám Quái Nhất căng ra, bàn tay siết chặt.
Nếu Long Thế chết, mẫu vật sẽ thật sự biến mất.
Tả Dương tiếp tục ung dung nói: "Thế này đi, xét thấy hai ta đều là đồng nghiệp, phía tôi có thể không ra tay, cho các người một cơ hội mang Long Thế đi.
Thôi...!thôi thì tên Quái Nhất và Quái Nhị đó, với cả thằng nhóc đó, ba người các cậu đi bằng thuyền nhỏ qua đây, chỉ cần các cậu cởi được dây trói Long Thế, tôi tặng luôn Long Thế cho các cậu."
Quái Nhất và Quái Nhị có chút động lòng, Thời Tiến cũng tức tốc nhìn về phía Liêm Quân, ý trưng cầu chấp thuận hết sức rõ ràng.
"Về khoang nghỉ đi." Liêm Quân cất giọng ra lệnh, như không nghe thấy lời Tả Dương nói.
Quái Nhị không nhịn được gọi anh: "Cậu Quân."
"Về khoang nghỉ đi." Liêm Quân nói bằng giọng đanh thép, nhìn về phía Quái Ngũ lần nữa, "Đã muộn rồi, chuẩn bị xuất phát."
Quái Ngũ lộ vẻ dùng dằng, cuối cùng vẫn nghe lời đi truyền lệnh chuẩn bị khởi hành.
Quái Nhất và Quái Nhị muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nín bặt, chỉ có điều trên gương mặt chất chứa ý không cam lòng.
"Anh Quân." Thời Tiến không nhịn được níu xe lăn của Liêm Quân lại.
Liêm Quân nhìn về phía hắn, cam đoan: "Không có mẫu vật tôi cũng sẽ cố gắng khỏe mạnh lên, cho dù chỉ vì cậu.
Tả Dương rõ ràng muốn lấy một tên Long Thế đổi lấy mạng ba người các cậu, tôi không thể đem các cậu ra đặt cược được."
Cho dù chỉ vì cậu.
Trái tim của Thời Tiến bất thình lình nảy lên một cái, bàn tay giữ xe lăn không kìm nổi mà siết lại, hắn nói: "Anh hoàn toàn chẳng có ý định cướp Long Thế về, đúng không? Anh bảo anh sớm đã sắp xếp xong xuôi, nhưng thực chất là đang lừa tôi, đúng không?"
Liêm Quân không ừ hử gì, nắm lấy tay hắn an ủi.
Thời Tiến liền hất tay anh ra.
"Thời Tiến." Tay Liêm Quân thoáng khựng lại, anh ngửa đầu nhìn hắn, ôn tồn giải thích, "Tính tình Long Thế quái dị, trạng thái tinh thần bất ổn, dù có cướp hắn về thì khả năng cao là chúng ta vẫn không lấy được mẫu vật.
Dưới tình huống lợi ích nhận được rất có thể không ngang bằng với cái giá phải trả, tôi sẽ không lấy mạng của các cậu ra để mạo hiểm."
"Nhưng mạng của anh, trong lòng tôi chưa bao giờ là một vụ đổi chác cần so đo lợi ích với đánh đổi cả." Đây là lần đầu tiên Thời Tiến bày vẻ lạnh lùng với Liêm Quân.
Đột nhiên, hắn bước xa ra khỏi anh, nhanh chân tiến về phía boong tàu của Cửu Ưng.
Nét mặt Liêm Quân thoắt đổi, anh vội vàng ra lệnh đám Quái Nhất cản hắn lại.
"Tôi không định đi chịu chết, không cần cản tôi." Ngay trước khi đám Quái Nhất tụ lại, Thời Tiến ngừng bước, nhìn về phía Tả Dương đã đủ gần để thấy được nét mặt, nói với gã, "Tả Dương, mơ đi! Bọn tao sẽ không mạo hiểm vì một tên phản bội đâu.
Mày có ngon thì ném Long Thế xuống biển làm mồi cho cá mập đi! Cảm giác không uy hiếp được anh Quân khó chịu lắm nhỉ? Tức chết mày đi, đồ rác rưởi! Anh Quân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, dù cho không có mẫu vật cũng vậy.
Còn mày...!sớm đi gặp Diêm Vương đi."
Nụ cười hờ hững trên gương mặt Tả Dương biến mất tăm, mặt tối đi, gã lạnh lùng nói: "Này cậu trai trẻ, tôi khuyên cậu bớt loi choi đi, chứ không sau này sợ rằng chết thế nào cũng không biết đâu."
Thời Tiến nở một nụ cười giễu cợt với gã, mắng thêm một câu rác rưởi, sau đó quay lưng, mặc kệ cả Liêm Quân, sải bước đi vào khoang tàu.
Mọi người chưa từng trông thấy dáng vẻ giận dữ thật sự của Thời Tiến, giờ thấy rồi thì chẳng biết nên làm gì, bèn nhao nhao nhìn về phía Liêm Quân.
Liêm Quân dõi theo bóng lưng Thời Tiến đi vào khoang tàu, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn siết chặt, rồi cũng ngoảnh đầu lạnh lùng liếc Tả Dương.
Anh vừa trượt xe lăn về phía khoang tàu, vừa ra lệnh: "Xuất phát, tất cả về khoang!"
Từ lúc bị Thời Tiến mỉa mai, Tả Dương cảm thấy bứt rứt đến cáu kỉnh, trong đầu vang vọng liên hồi hai câu "Đồ rác rưởi!" và "Anh Quân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, dù cho không có mẫu vật cũng vậy".
Nhớ tới những nghẹn uất mà mình phải chịu mấy ngày nay cùng ánh mắt vừa rồi của Liêm Quân, gã càng nghĩ càng tức.
Đầu gã nóng lên, con dao găm kê trên sợi dây thừng bất thình lình nhấn xuống, cà mạnh lên sợi dây, gã lớn tiếng nói: "Muốn đi à? Không dễ vậy đâu! Chẳng phải chúng mày nói không có mẫu vật Liêm Quân cũng có thể sống ư, tao càng muốn xem xem tên tàn tật như Liêm Quân mày định sống qua ngày hôm nay thế nào.
Hành động!"
Thuộc hạ đứng sau gã thấy thế giật thót, vội vươn tay cản, nói: "Đại ca, chúng ta đã nói sẽ không đúng động đến mạng sống của Long Thế.
Hắn là một quân cờ rất hữu dụng."
Tả Dương đang trong cơn nóng giận sao mà nghe lọt, liền gạt phắt tay hắn ta đi, nói: "Hữu dụng cái đếch! Liêm Quân mãi không cắn câu, giữ Long Thế lại cũng vô dụng, chết thì chết quách đi! Còn không mau đi sắp xếp người hành động! Hôm nay tao phải lấy mạng Liêm Quân!"
Tên thuộc hạ không dám nói nữa, cau mày thu tay về.
Con dao của Tả Dương sắc lẹm, sợi dây trói Long Thế cũng không quá dai, không đợi Tả Dương nói hết lời, dây đã