Thời Tiến tỉnh giấc trong một căn phòng tối.
Hắn trợn mắt lên, nhận ra viền mắt xót vô cùng, toan cử động cơ thể, song tứ chi lại mềm nhũn không khơi nổi sức lực.
Trong không khí không có mùi thuốc sát trùng, thay vào đó là mùi sữa tắm thoang thoảng.
Hắn chớp mắt mấy cái, cố gắng để đôi mắt làm quen với bóng tối.
Đoạn, hắn ngoảnh đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh nhằm xác định mình đang ở đâu, kết quả đầu mới vừa xoay đi, trước mắt liền xuất hiện một gương mặt quen đến không thể quen hơn.
Liêm Quân?!
Mắt hắn thoắt cái mở thô lố, động tác quay đầu cứng đờ, ngơ ngác một hồi mới tiêu hóa hết sự thật Liêm Quân và hắn lúc này đang nằm trên cùng một cái giường.
Hắn tiếp tục giữ động tác ngoẹo cổ kì quặc nhìn Liêm Quân, ở trong đầu điên cuồng chọt nhóc Chết: "Chuyện gì thế này? Sao Liêm Quân lại nằm chung với tao? Bây giờ bọn tao đang ở đâu?"
Giọng nói của nhóc Chết nhẹ tênh, ngữ điệu nhão nhoét, vui vẻ trả lời: "Hai người đang ở trên thuyền á, chỗ này là phòng ngủ của cục cưng, cậu không nhận ra ư? Cậu ngủ được nửa buổi tối với một ngày rồi, cục cưng chăm sóc cậu suốt.
Tiến Tiến phải mau khỏe lên nhé, cục cưng xót cậu lắm đó nha~ "
Nghe giọng nói buồn nôn của nhóc Chết mà Thời Tiến muốn có sức bật dậy tới nơi.
Một lần nữa ngắm nghía gương mặt của Liêm Quân, hắn chợt lờ mờ nhìn thấy một vùng đen dưới mắt anh.
Nghĩ đến hình ảnh Liêm Quân đau đầu đến túa mồ hôi, rồi nhớ đến hành động muốn đích thân xuống dưới đón người trước khi ngủ mê, trái tim liền nhũn đi, hắn không kìm được mà cẩn thận nhích cái thân dặt dẹo của mình, xoay người nằm nghiêng lại ngắm Liêm Quân, tầm mắt đảo từ tóc anh, từ từ trượt xuống cằm, cõi lòng thỏa mãn đến lạ.
"Cục cưng nhà mày đẹp thật đấy..." Hắn không khỏi ca ngợi trong lòng.
Nhóc Chết vừa nghiêm túc vừa lâng lâng sửa lời: "Không phải cục cưng nhà tôi, là cục nhà chúng mình."
Nhà chúng mình...
Thời Tiến khựng lại, nghiền ngẫm từ ấy, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Cười được nửa chừng thì hắn đờ ra, đưa tay sờ khóe miệng đang cười toe toét của mình.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cảm xúc trong ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp hơn.
Hắn nhìn gương mặt say ngủ của Liêm Quân, rồi nhắm mắt lấy chăn chà xát mặt.
"Tiến Tiến sao thế? Thấy khó chịu trong người hả?" Nhóc Chết thấy thế, cảm xúc lâng lâng vui sướng lập tức rơi xuống cái bẹp, bèn lo lắng hỏi han.
Thời Tiến lắc đầu, kéo tấm chăn xuống, lặng đi một hồi lâu mới cất tiếng: "Mày nói xem, nếu hôm qua tao không cứu được Long Thế, vậy chẳng phải việc khích Tả Dương ném Long Thế xuống biển đã khiến tao trở thành hung thủ giết người rồi sao?"
Nhóc Chết lập tức chết máy, ậm ừ một chốc, mới ngập ngừng trả lời: "Nhưng chẳng phải cậu đã cứu Long Thế về rồi đấy ư? Tiến Tiến đừng nghĩ nhiều, cậu đã giỏi lắm rồi, Long Thế bị giữ trong tay Tả Dương chắc hẳn cũng lành ít dữ nhiều thôi."
"Nhưng việc Long Thế chết trong tay Tả Dương với chết bởi sự xúi giục của tao đâu có giống nhau." Thời Tiến thở dài nặng nề, nhìn xuống đôi bàn tay của mình, tiếp tục nói, "Ngày hôm qua tao gần như không hề nghĩ ngợi đã khích Tả Dương ném Long Thế xuống biển.
Lúc đó tao không nắm chắc trăm phần trăm có thể cứu được Long Thế về, nhưng tao vẫn làm, không chút do dự.
Bởi vì bản năng của tao mách bảo rằng, nếu lúc đó chúng tao cứ thể ra đi, có lẽ sẽ không bao giờ tìm ra mẫu vật nữa."
"Tiến Tiến..." Nhóc Chết không kìm được mà gọi hắn, toan ngăn cản hắn tiếp tục.
Nhưng Thời Tiến không muốn che giấu chuyện này nữa.
Đôi mắt cụp xuống hết sức tỉnh táo, sâu trong đó đầy sự tự vấn: "Lúc học ở trường cảnh sát, giảng viên của tao nói với tao rằng, dù tao có tài, nhưng lại quá thiếu thận trọng, không thích hợp làm nghề này.
Lúc đó tao còn hùng hồn phản bác, rằng cảnh sát cũng chỉ là những người bình thường, thầy không thể yêu cầu tất cả học viên đều thận trọng được.
Sau đó tao vào ngành, cả khu vực chỉ có tao vẫn là người không giống cảnh sát nhất.
Cả đồng nghiệp lẫn thủ trưởng đều bảo tao theo sai nghề rồi, nhưng tao không cho là thế, tao cảm thấy tao làm cảnh sát đâu có tệ...!Nhưng bây giờ tao không thể không thừa nhận, tao quả thật đã theo sai nghề, tao thấy thẹn với lời tuyên thệ trước kia quá.
Long Thế tuy khốn nạn thật, nhưng tao không nên đặt cược mạng sống của hắn vào một kế hoạch không thể bảo đảm trăm phần trăm thành công.
Nhóc Chết à, điều mà cảnh sát không nên làm nhất chính là xem thường mạng sống.
Đó là ranh giới cuối cùng, không thể chạm vào, lần này tao đã phạm phải một sai lầm quá đáng."
Nhóc Chết sắp khóc òa đến nơi, yếu ớt nói: "Tiến Tiến, việc này không trách cậu..."
"Sao mà không trách cho được? Giờ tao không dám tưởng tượng nếu không cứu được Long Thế, trạng thái tinh thần hiện tại của tao sẽ như thế nào." Thời Tiến giơ tay vuốt mặt, nét mặt nhuốm vẻ uể oải, "Thành thật mà nói, tao không hối hận về những gì đã làm hôm qua.
Có điều giờ nghĩ lại, tao cảm thấy mình của lúc đó thật sự như bị điên vậy...!Nhóc Chết, tao nói những điều này không phải để trăn trở về những chuyện đã qua, để khiến mày san sẻ nỗi phiền não cùng tao, cũng không phải không thể thừa nhận sai lầm của mình...!Chỉ là bỗng dưng phát hiện, trong lòng tao, sự sống còn của Liêm Quân đã trở nên quan trọng hơn cả ranh giới nguyên tắc...!Nhóc Chết, thế giới này thật sự chỉ là một quyển sách thôi ư?"
Nhóc Chết vẫn lặng thinh, không đưa ra câu trả lời.
Thời Tiến gượng cười, nhìn về phía gương mặt say giấc của Liêm Quân, không kìm được nhích lại gần anh, thậm chí vươn tay chạm vào mặt anh.
Khi đã xác định người đang nằm trước mắt đúng là người sống có hơi ấm, hắn bèn đổi cách hỏi: "Vậy nhóc Chết này, mày nói tao nghe, Liêm Quân có tồn tại thật không? Anh ấy thật sự chỉ là vài dòng chữ mực đen trên một quyển sách thôi sao? Không, hình như cũng không đúng.
Nói cho chính xác, trong nội dung truyện gốc, con người tên Liêm Quân này hoàn toàn không tồn tại...!Nhóc Chết, anh ấy có thật không?"
"Anh ấy có thật." Nhóc Chết lần này đã đưa ra câu trả lời, vô cùng chắc chắn, "Tiến Tiến, cậu sẽ sống thật tốt cùng cục cưng, tôi hứa đó."
"...!Vậy thế này là đủ rồi." Thời Tiến thở dài, lại sờ mặt Liêm Quân.
Hắn đang chuẩn bị thu tay về, người vốn nhắm nghiền mắt trước mặt bất thình lình mở mắt ra.
Chỉ mất vài giây để ánh mắt Liêm Quân chuyển từ mơ màng sang tỉnh táo.
Anh chớp mắt mấy cái, hàng lông mi dài mảnh vẽ nên một đường cong đẹp đẽ, giọng nói có chút lười biếng, khàn khàn khẽ vang lên: "Thời Tiến?"
Thời Tiến sững người, mọi cảm xúc đa sầu đa cảm hiếm khi xuất hiện lập tức bay biến mất.
Hắn liếc nhìn bàn tay vẫn đặt trên mặt Liêm Quân, rồi nhìn lại khoảng cách giữa hai người, nhớ tới động tác nghiêng người lại gần Liêm Quân một cách lộ liễu của mình, não bộ chợt "chết máy".
Chẳng có gì xấu hổ hơn là thả dê người ta mà bị bắt tại trận cả.
"Ờ, tôi..." Hắn cố gắng giải thích, nhưng rồi nhận ra khác với việc nói chuyện trong đầu, cổ họng hắn trong thực tế khản đặc, giọng nói cứ như đá trát thêm xi măng, không chỉ khó nghe mà còn hết sức chói tai, bèn sợ hãi ngậm mồm, bàn tay đặt trên mặt Liêm Quân cũng vội vã rụt về.
Liêm Quân nhanh nhạy đè tay hắn lại, sau đó nghiêng người tới gần hắn vô cùng tự nhiên, áp trán mình lên trán hắn.
Thời Tiến càng cứng đơ như tượng, vô thức ngừng thở.
Nhìn gương mặt Liêm Quân gần trong gang tấc, ngửi mùi thơm phảng phất trên người anh, trong đầu hắn bỗng dưng nhoáng lên câu kết luận bản thân cho ra khi nãy: sự sống còn hiện tại của con người này đã trở nên quan trọng hơn cả nguyên tắc và giới hạn của hắn.
Vì người này, hắn đã làm chuyện mà trước đây tuyệt đối sẽ không làm.
Thậm chí khi nhận thức được điều ấy, tuy có tự vấn tự trách, nhưng không hề hối hận quá nhiều.
Nếu được cho thêm một cơ hội, có lẽ hắn vẫn sẽ chọn lấy mạng sống của Long Thế để đánh đổi một cơ hội hồi phục cho Liêm Quân.
Mình là một kẻ vừa ích kỷ vừa bỉ ổi...!Hắn nghĩ vậy, ấy thế mà bàn tay còn lại để dưới người vẫn không kìm được duỗi ra, quờ quạng ôm lấy eo của người trước mặt, thật chặt, đầu cúi thấp, dụi vào ngực đối phương.
Chắc chắn có chuyện gì đó bất thường rồi.
Hôm qua, khi nghe thấy lời tự thuật của Long Thế, rõ ràng cơ thể vừa đau vừa lạnh, nhưng hắn chỉ thấy một nỗi đau chan chứa cho Liêm Quân trong quá khứ, còn muốn ôm chặt an ủi Liêm Quân của hiện tại.
Có thứ gì đó đang đổi thay, vả chăng sẽ không quay lại như cũ được nữa.
Liêm Quân sững sờ trước cái ôm, sau đó vô cùng tự nhiên đáp lại, xoa xoa tấm lưng hắn, hỏi: "Khó chịu phải không? Chú Long bảo tuy cậu đã hạ sốt, nhưng các bắp thịt toàn thân bị căng cơ không đồng đều, phải tĩnh dưỡng một thời gian."
Ôi dịu dàng quá, thế mà chẳng đẩy cái tên lưu manh thả dê như mình ra.
Thời Tiến thấy mình sắp "toi" rồi.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, càng ôm chặt anh hơn, ép bản thân chìm vào giấc ngủ trong lòng anh.
Cứ xem như là đang mơ đi.
"Ngủ ngon." Hắn thì thầm, trong lời nói mang theo suy nghĩ lừa mình dối người.
Liêm Quân thôi xoa lưng cho hắn, cúi nhìn cái đầu vùi trong lòng mình, đoạn dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu hắn, dịu dàng đáp: "Ngủ ngon...!Phải mau chóng khỏe lại đấy."
...
Vừa tỉnh giấc, hiện thực phũ phàng liền tát thẳng vào mặt Thời Tiến.
Hắn nằm quằn quại trên giường, vừa khát vừa đói lại vừa muốn đi vệ sinh, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau nhức, quả thật không thiết sống nữa.
"Cục cưng nhà mày thật là độc ác, nỡ lòng nào bỏ mặc một bệnh nhân như tao cô đơn lẻ loi trong phòng chứ." Hắn bi thương lên án, cõi lòng đầm đìa máu và nước mắt.
Nhóc Chết oan ức biện giải: "Cục cưng chỉ ra ngoài nói vài câu với chú Long thôi mà, mới chưa được một phút nữa."
Thời Tiến đập ót vào gối, nín nhịn đến khó chịu: "Tao muốn đi vệ sinh!"
Nhóc Chết muốn khóc lắm: "Vậy cậu đi đi."
"Tao ngồi không nổi! Tao liệt rồi!" Thời Tiến tiếp tục vỗ gáy mình vào gối.
Nhóc Chết đề xuất: "Cậu gọi cục cưng đi, bảo cục cưng giúp cậu!"
"Sao tao dám mặt dày như thế được cơ chứ!" Thời Tiến ré lên trong lòng, giọng nói quái dị như một con gà bị người ta bóp cổ, "Mày nói xem, gương mặt ấy, đôi tay ấy, cặp mắt ấy của cục cưng nhà mày, đẹp đẽ biết nhường nào! Mày nỡ lòng để anh ấy giúp tao đi vệ sinh à! Mày nỡ à! Mày nỡ lòng để cặp mắt đẹp đẽ của anh ấy nhìn thấy cái...!cái ấy của tao à!"
Nhóc Chết vừa đau đầu vừa vui sướng, tâm trạng hết sức phức tạp, cũng ré lên: "Tôi nỡ đấy! Cậu gọi cục cưng đi, cậu gọi người ta đi mà! Cục cưng thương cậu đến vậy, sẽ không ghét bỏ cậu đâu mà!" Được nhìn thấy Tiến Tiến "bé" của cậu, có khi cục cưng còn mừng rơn ấy!
"Tao không nỡ!" Thời Tiến ré trả lại.
Bỗng, hắn nhạy bén nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng xe lăn trượt bánh, tinh thần nhiệt huyết gào rống với nhóc Chết tức tốc bay biến, đổi thành trưng cái mặt "Tôi không buồn tè, không hề nha" trân trân nhìn trần nhà, trông hết sức bình tĩnh.
Liêm Quân trượt xe lăn đến bên giường, nhìn Thời Tiến không nói lời nào.
Con người của Thời Tiến bắt đầu đảo quanh, muốn nhìn Liêm Quân, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng, thêm cả nín tè đến phát hoảng, vì vậy cơ mặt từ từ xô lại méo mó vẹo vọ.
Xấu không để đâu cho hết.
Liêm Quân thưởng thức gương mặt xấu lạ thường của Thời Tiến một lúc rồi mới vịn xe lăn đứng dậy, đi tới xốc chăn Thời Tiến lên, khom lưng đưa một tay vào kẻ hở giữa cổ và gối, ôm vai, tay kia vươn xuống dưới chân hắn.
Thời Tiến hoảng hồn, vội vã giơ tay ngăn cản: "Đừng, tôi không muốn bị bế công chúa đâu!" Nhục chết đi được ấy!
"Cậu nặng quá, tôi bế không nổi." Liêm Quân nói thẳng thừng, vừa nói vừa khẽ nâng thân thể hắn lên, dìu hắn ngồi dậy, sau đó ra hiệu về phía xe lăn, "Chúng ta dùng cái kia."
Vẻ mặt của Thời Tiến cứng đờ, trung thực quá à —— hóa ra là ngồi xe lăn...!Tự dưng có xíu thất vọng.
Liêm Quân đẩy Thời Tiến đến phòng vệ sinh, sau đó mở nắp bồn cầu, dìu Thời Tiến dậy, quay mặt về phía bồn cầu.
Thời Tiến nín tè đến bủn rủn người, nhưng vẫn bất khuất nhất quyết không nhúc nhích.
Liêm Quân chạm nhẹ vào sau eo hắn, dỗ dành: "Đừng nhịn, tiểu đi, tôi không nhìn cậu đâu." Dứt lời, anh nghiêng đầu nhìn ra cửa, thật sự không nhìn Thời Tiến.
Thời Tiến tuyệt không ngờ rằng có một ngày bản thân mình sẽ nghe thấy hai chữ "tiểu đi" từ miệng Liêm Quân, lòng dạ bỗng thấy xốn xang, biết là chuyến này phải muối mặt rồi, bèn giãy chết: "Anh có thể ra ngoài không? Tôi tự làm được."
"Cậu không tự đứng được." Liêm Quân tuyệt tình từ chối.
Thời Tiến cảm nhận được cơ thể mềm oặt của mình, đau thương phát hiện điều Liêm Quân nói là sự thật.
Hắn giơ tay đặt lên lưng quần, hết vùng vẫy lại giãy giụa, cuối cùng không nhịn được nói: "Vậy anh có thể che tai lại không?"
"Đồ ngủ của cậu do một tay