Lúc Lão Quỷ chạy tới, nhân viên cứu hộ đã thu dọn xong hiện trường, đang chuẩn bị đưa tất cả thi thể lên xe đưa đi.
Quái Nhất vốn định cản đường Lão Quỷ, không cho vào xem thảm trạng trong biệt thự, song bị Liêm Quân ngăn lại.
Lão Quỷ xộc thẳng vào biệt thự, dừng chân ngay tại nơi bày thi thể trong sân.
Hắn ta đứng sững mấy giây rồi tiến lên, mở lần lượt từng túi thi thể ra xem, cuối cùng ngồi xổm trước thi thể phụ tá, nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay siết chặt, khóe mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.
Liêm Quân trượt xe lăn đi đến sau lưng hắn ta, lấy một cái điện thoại ra, nói: "Lúc phát hiện phụ tá, bên cạnh cậu ta có đặt cái này, nhưng cậu ta không dùng nó để cầu cứu.
Bom trong biệt thự được điều khiển từ xa, trừ phụ tá ra, mười lăm người khác đều chết trong nhà.
Năm ngón tay trái của phụ tá bị chặt đứt, tay phải chừa lại ngón cái và ngón trỏ, hẳn là bọn Thương Hỏa cố ý thế."
Lão Quỷ nghe vậy quay ngoắt lại, đứng bật dậy, bước nhanh đến, gần như là giật mạnh điện thoại khỏi tay Liêm Quân.
Hắn ta nhận ra đây là loại điện thoại dùng một lần bình thường nhất, bên trong trống trơn, nhưng nếu gắn sim vào là có thể thực hiện cuộc gọi.
"Cậu ấy vốn có thể cầu cứu...!Cậu ấy vốn có thể cầu cứu." Lão Quỷ cầm chiếc điện thoại, liên tục lặp đi lặp lại câu nói, giọng nặng trĩu, sự thù hận trong giọng nói ngày càng nồng.
Theo điều tra, trước khi chết, phụ tá quả thật có thể cầu cứu.
Chiếc điện thoại này hẳn là bọn Thương Hỏa cố ý chừa cho cậu ta, nhưng phụ tá lại không dùng, chỉ trơ mắt nhìn quả bom nổ tung căn nhà, cướp đi tính mạng của mười lăm thuộc hạ.
Sự đã rõ, Thương Hỏa sớm khống chế được biệt thự, mưu toan phục kích Liêm Quân hôm nay đến, nhưng vì những sự cố ngoài ý muốn, Liêm Quân không đến đúng giờ, thậm chí chọn đi lệch khỏi lộ trình ban đầu, dừng xe đợi Quái Tam.
Lúc phát hiện Liêm Quân dừng xe, đoán chừng Thương Hỏa định sai phụ tá mau chóng dẫn Liêm Quân đến, không cho Liêm Quân tập hợp với Quái Tam, song phụ tá không chịu nghe theo, cho nên mới bị tra tấn.
Ắt hẳn sự ngoan cường của phụ tá đã chọc giận Thương Hỏa, nên bọn chúng dứt khoát khiến cậu ta sống dở chết dở, rồi ném cho một chiếc điện thoại, trói bọn thuộc hạ của cậu ta trong nhà "bầu bạn" với bom, lấy tính mạng của thuộc hạ ép cậu ta gọi điện thoại cầu cứu, dẫn Liêm Quân qua.
Phụ tá hiển nhiên vẫn không chịu nghe lời, liều chết chống đối câu giờ với Thương Hỏa, cuối cùng Liêm Quân đã đợi được quân chủ lực, thành công tụ họp với Quái Tam.
Thương Hỏa biết cơ hội ngày hôm nay đã mất, vì vậy cho nổ sạch.
"Lúc quyết định tạm thời dừng xe, tôi từng gọi cho phụ tá của anh.
Giọng điệu cậu ta bình thường, còn tỏ ý không cần gấp gáp, đến muộn một chút cũng không sao.
Khi ấy cậu ta gác máy rất nhanh, tôi lại không nhận ra, do tôi sơ suất." Quái Nhất mở miệng, giọng có ý tự trách.
Đôi môi Lão Quỷ run run, rồi mím chặt dằn xuống mọi nỗi đau xót, nói: "Lão Văn là người tỉ mỉ, giỏi ngụy trang và đàm phán.
Nếu cậu ấy không muốn cho cậu biết, cậu sẽ không thể nào phát hiện ra bất cứ vấn đề gì từ giọng nói của cậu ấy.
Chuyện này không trách cậu được, cậu ấy...!cậu ấy làm đúng! Cho dù các cậu không dừng xe, vẫn đi tiếp như cũ, lão Văn chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách nhắc nhở các cậu, để các cậu không tới gần biệt thự.
Nếu không ngăn được, đoán chừng cậu ấy sẽ chọn cách đồng quy vu tận với bọn Thương Hỏa trước một bước...!Chắc chắn cậu ấy sẽ làm như vậy, chắc chắn sẽ như vậy.
Là vấn đề ở tôi, lúc phát hiện Quỷ Quái có nội gián, tôi nên cẩn thận hơn, không để mọi người hành động đơn độc, là lỗi của tôi."
Liêm Quân thấy rõ hắn ta đang cực lực đè nén sự suy sụp, bèn lặng thinh một lúc, rốt cuộc vẫn chọn chuyển lời phụ tá nhờ anh trước khi chết ngay lúc này cho Lão Quỷ.
Không hề phản bội, xin lỗi đã không bảo vệ được mạng sống của các anh em.
Cơ mặt Lão Quỷ run lên, hầu kết không ngừng chuyển động, lý trí rốt cuộc bị cọng rơm cuối cùng này đè cho vỡ tan.
Cổ họng hắn ta bật ra tiếng nức nở nghèn nghẹn, mặt quay về phía thi thể phụ tá, đầu gục xuống, vai run run bật khóc.
Đầu tháng năm tại nước L, vừa lúc mùa mưa mới bắt đầu, tiết trời vừa nóng vừa ngộp, mây đen vần vũ ở phương xa, dường như sắp trút xuống một trận mưa.
Bầu trời xám xịt, cảnh tượng chết chóc tựa chốn âm tào địa ngục, tiếng khóc nghẹn ngào, tất cả như được phủ lên một lớp màu u tối, khiến khóe mắt người ta cay cay.
Thời Tiến nhìn bóng lưng gào khóc của Lão Quỷ, cõi lòng ngột ngạt u uất đến phát hoảng, cũng ngoảnh mặt đi lau lau.
Những người bước đi trong bóng tối muốn nghênh đón ánh sáng, quả thật quá khó khăn.
Khi trời sập tối, sự việc biệt thự mới được xử lý xong.
Chấn chỉnh lại cảm xúc xong, Lão Quỷ dẫn người đi lo việc hậu sự cho thuộc hạ, Liêm Quân thì dẫn người của mình đến một tòa nhà thuộc chính quyền nước L ở.
Chỗ ở này là kết quả thỏa thuận giữa chính phủ và chính quyền địa phương nước L.
Thương Hỏa hành sự ngạo mạn, đích thị là một khối u ác tính ở khu đông nam, bây giờ có người muốn hỗ trợ xử lý chúng, chính phủ nước L rất vui lòng mở cánh cửa sau, cung cấp chút tiện nghi cho những người hỗ trợ ấy.
Đây thực sự là một trải nghiệm kì quặc – một đám người xã hội đen đến từ nước khác, vào ở nơi do chính phủ nước L cung cấp, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi quân đội nước L.
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, mọi người tụ lại ăn một bữa cơm trưa nhạt thê nhạt thếch, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi.
Thời Tiến đẩy Liêm Quân về phòng, xả bồn nước nóng cho anh ngâm mình, sau đó cũng tự dội qua cho mình.
Hắn chẳng về phòng mình mà ở lì trong phòng Liêm Quân, cùng anh ngắm cơn mưa đang dần nặng hạt bên ngoài.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Thời Tiến hỏi.
Liêm Quân nhìn vệt mưa trên cửa kính, đáp: "Đáp trả lại trò tác oai tác quái của bọn Thương Hỏa."
Thời Tiến ngớ ra, rồi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Trả thế nào?"
Đì đùng.
Trên trời cao, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang không ngớt.
Liêm Quân như bị tiếng sấm kéo thần hồn về, nhìn sang Thời Tiến, nét mặt từ từ giãn ra.
Anh đưa tay xoa mặt Thời Tiến, không trả lời mà hỏi lại: "Mệt không? Muốn ngủ trưa không?"
Đánh trống lảng đến dở, rõ ràng là để trốn tránh trả lời câu hỏi.
Thời Tiến nắm chặt tay Liêm Quân, nhìn sâu vào ánh mắt u ám dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn không tài nào hoàn toàn giấu được của Liêm Quân.
Đoạn, hắn nghiêng người ôm lấy vai anh, trong lòng hiển nhiên thừa biết Liêm Quân không muốn trả lời câu hỏi của hắn là bởi đáp án tuyệt đối không phải điều hắn muốn nghe.
Những vướng mắc và ân oán giữa các tổ chức bạo lực, chỉ có năm chữ mới giải quyết được: nợ máu trả bằng máu.
Lúc sập tối, Lão Quỷ dẫn người về, quần áo đã thay bằng một bộ đen tuyền, sắc mặt còn tệ hơn lúc trước mấy phần, song tinh thần lại tốt đến lạ thường, như thể có thứ gì chống đỡ cho hắn ta, khiến hắn ta không thể mềm yếu, không thể ngã gục.
Biết hắn ta trở lại, Liêm Quân liền tìm hắn ta trò chuyện.
Hai vị thủ lĩnh ngồi riêng với nhau trong thư phòng chừng mười lăm phút, sau đó Lão Quỷ đẩy cửa đi ra, một lần nữa dẫn người đội mưa đội gió rời đi.
Liêm Quân nối tiếp bước ra, bảo Quái Nhất trông coi bên ngoài gọi điện thoại cho Quái Nhị, chỉ lệnh một câu: Toàn lực phối hợp cùng Lão Quỷ.
Thời Tiến chứng kiến từ đầu tới cuối, không hỏi một câu, đẩy Liêm Quân về phòng.
Sau khi mát xa chân như thường lệ, Thời Tiến về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay trở lại phòng Liêm Quân.
Liêm Quân đang dựa vào đầu giường lật giở gì đó.
Thấy Thời Tiến mặc đồ ngủ đi vào, anh hỏi: "Sao thế? Để quên cái gì à?"
Thời Tiến chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng đến bên giường, đứng ở phía còn lại vén chăn nằm xuống, nhắm tịt hai mắt.
Liêm Quân ngớ người, buông tài liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Thời Tiến nằm bên cạnh.
Anh toan vươn tay chạm vào hắn nhưng rồi rụt lại, khẽ gọi: "Thời Tiến?"
Thời Tiến mở mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Khuya rồi, nên ngủ thôi."
Liêm Quân nhìn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc của hắn, bất chợt nở nụ cười.
Anh đặt tài liệu qua hẳn một bên, nghe lời nằm xuống, nghiêng người về phía hắn, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Cám ơn em."
"Em chả hiểu anh cám ơn cái gì đấy..." Thời Tiến cau mày lầm bầm, cũng nghiêng người đối mặt với anh, đưa tay nắm chặt tay anh, lại nhắm mắt nói, "Không cho nói nữa, ngủ ngon."
Liêm Quân nhoẻn môi, rướn người tới gần hắn, ngoan ngoãn không nói chuyện, nhưng cánh tay lại rục rịch, chống người dậy, cúi đầu hôn hắn.
Hàng mi Thời Tiến run lên, tay vươn ra ôm lấy cơ thể anh, chủ động hé môi, hôn càng sâu.
Tư thế của hai người từ mặt đối mặt dần dần biến thành một trên một dưới.
Nhận ra sự chủ động của Thời Tiến, động tác của Liêm Quân hơi mất kiểm soát.
Bàn tay mò mẫm nâng mặt Thời Tiến lên, anh nhổm mình đè lên người hắn, giải phóng nỗi khát khao của bản thân.
"Ư!" Lưỡi bị cắn nhẹ, Thời Tiến không khỏi rên rỉ một tiếng.
Liêm Quân bật ra tiếng cười nhẹ, hơi kìm động tác lại, nhẹ nhàng cọ xát bờ môi hắn.
Thời Tiến vốn định đến ngủ chung với Liêm Quân, cùng người ta trùm chăn trò chuyện trong sáng, lấy sự bầu bạn để an ủi.
Nào ngờ cục diện hoàn toàn mất kiểm soát, rõ ràng chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng vì chút xíu chủ động của hắn mà bị Liêm Quân biến thành vẻ mãnh liệt như hiện tại.
Trong chăn, hai cơ thể chồng lên nhau.
Chiếc áo choàng ngủ trên người Liêm Quân lúc này đã xộc xệch, cổ áo xiêu vẹo, dưới ánh đèn, xương quai xanh và non nửa khuôn ngực lồ lộ trông mê li khôn tả.
Thời Tiến bắt gặp khung cảnh ấy trong phút chốc cuộc hôn tạm ngơi nghỉ, não bộ chưa kịp phản ứng, bàn tay đã bò lên cơ thể Liêm Quân trước, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhịp thở của Liêm Quân bỗng chốc hơi hỗn loạn.
Những nụ hôn từ từ thay đổi địa bàn, thân thể tụt dần xuống dưới, tay thò trong chăn, toan sờ soạng thân thể Thời Tiến.
"Ặc..."
Bầu không khí đương chuẩn bị tiến xa mất kiểm soát, một tiếng vịt kêu đè nén mà quái dị đột nhiên vang lên trong đầu Thời Tiến.
Cái đầu bị bản năng chiếm lĩnh của Thời Tiến tức thì tỉnh táo lại, nhận thức được tình trạng hiện tại của mình và Liêm Quân.
Bỗng nhớ tới sự tồn tại của nhóc Chết, đầu hắn nổ đùng một tiếng, hắn cuống cuồng rụt bàn tay sờ soạng Liêm Quân về, sau đó bắt lấy cái tay đã thò vào trong chăn của Liêm Quân, kéo phắt ra, nói: "Đừng."
Bầu không khí mờ ám tan biến ngay tức khắc.
Liêm Quân khựng lại, đoạn cắn vành tai hắn.
Anh lần nữa nhổm người nhìn hắn, lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở.
Rồi anh cúi đầu dán môi mình lên môi hắn, nắm chặt tay hắn, đan mười ngón vào nhau, ngã phịch người xuống giường.
Anh ôm Thời Tiến vào lòng, vuốt lưng hắn nhằm xoa dịu, nói: "Là tôi quá hấp tấp.
Ngủ đi, ngủ ngon."
Thời Tiến còn trẻ khỏe, phản ứng mạnh hơn cả Liêm Quân, lúc này hơi thở vẫn rối loạn, cơ thể nóng rẫy, nhưng trong lòng lại thấy thê lương, chỉ đầy một nỗi không thiết sống, điên cuồng chọt nhóc Chết.
Nhóc Chết giả chết, cuối cùng bị chọt đến hết sức chịu đựng, giọng điệu còn không thiết sống hơn Thời Tiến, lải nhải một hồi liền thấy tự trách mà khóc òa lên: "Tôi vốn muốn nhịn, nhưng mà nhịn không nổi...!Cục cưng ơi, xin lỗi anh nha hu hu hu, Tiến Tiến cậu che mắt tôi lại đi hu hu hu...!Hức hức hức."
Thời Tiến: "..." Khóc nấc cả lên thế này, xem ra trước đó nhóc Chết quả thật rất cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đáng tiếc nhịn không được.
Cũng may mà nhịn không được, nếu không hắn đã bị một cái hệ thống thuộc tính kỳ quặc chứng kiến cảnh thân mật rồi.
Hơi sợ đấy.
Liêm Quân thấy Thời Tiến không nói lời nào, còn tưởng rằng sự đường đột của mình chọc giận hắn, bèn vội vàng nhỏ giọng dỗ dành hắn mấy câu.
Thời Tiến hoàn hồn khỏi tiếng khóc um sùm trong đầu.
Hắn thầm thở dài, dụi đầu vào ngực Liêm Quân, giải thích: "Không, em không hề tức giận, cũng không phải không muốn ấy ấy với anh.
Chỉ là...!Chỉ là em chưa chuẩn bị kĩ." Lần sau hắn nhất định phải nhớ nhốt nhóc Chết vào phòng tối trước!
Nhóc Chết nghe thấy tiếng lòng của hắn, lập tức khóc bù lu bù loa lên.
Thời Tiến đau cả đầu.
Vốn dĩ, hắn là một người đàn ông trưởng thành, sau khi có được người mà mình yêu thương vô cùng, thi thoảng "lỡ tay cướp cò" với người yêu âu cũng là chuyện thường tình.
Đã thế gặp lúc người yêu này ban ngày bị kích động, hai người làm tí chuyện thân mật, dời sự chú ý đi, dường như cũng là một ý hay.
Nhưng đời ai lường trước được chữ ngờ, hắn vừa định hành sự sung sướng với nhau, "thằng con" lại chạy ra quấy rối.
Quần nhau đến mức ấy, hắn không chỉ không sướng được tí ti nào, còn phải lo an ủi "thằng con" đang kinh hãi, rồi phải giải thích với đối tượng bị hắn từ chối làm chuyện thân mật, buồn khỏi phải nói.
Liêm Quân