Biểu cảm trên mặt Giang Tùy hơi cứng lại, hai má đột nhiên nóng lên.
Rất lúng túng.
Cô muốn bỏ tay, nhưng xung quanh một mảng tối đen như mực, khiến cho người ta trong lòng hoảng hốt.
"Châu Trì..." Cô nhỏ giọng gọi cậu, nhưng lại không nói tiếp, cũng không buông tay, vẫn tiếp tục nắm lấy, ngón tay khó khăn động đậy.
Châu Trì đã chắc chắc dự đoán của mình.
"Sợ tối à?"
"..." Giang Tùy thừa nhận: "Ừm."
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị cậu cười nhạo, thế nhưng cậu lại không làm thế.
Châu Trì đổi ngược lại nắm lấy tay cô: "Nếu sợ thì nói với tôi, không cần phải chịu đựng." Không còn là ngữ khí chế nhạo như vừa rồi nữa.
Lòng bàn tay của cậu rất nóng, bao bọc lấy toàn bộ bàn tay cô, nhẹ nhàng chà xát.
Tim Giang Tùy đập loạn.
Châu Trì dắt tay cô, dò dẫm bước tới giá treo đồ, sau đó lấy một chiếc áo khoác mũ lông sạch sẽ quấn cô vào bên trong: "Mặc áo vào, bên dưới rất lạnh."
"Ừm."
Trong bóng tối phát ra tiếng loạt xoạt loạt xoạt, Giang Tùy đã mặc áo xong.
Châu Trì đi đến bên cạnh giường tìm điện thoại, bấm bấm một cái liền phát hiện đã bị tắt máy từ bao giờ.
Chỉ có thể mò mẫm đi xuống.
Giang Tùy được cậu dắt đi, cẩn thận bước theo từng bước chân của cậu.
Hai người lần mò phương hướng.
Châu Trì ở phía trước, luôn có một giọng nhắc nhở ở đằng sau:
"Cậu cẩn thận một chút."
Đi thêm vài bước, lại tiếp tục: "Đừng đi nhanh quá."
Thêm vài bước nữa, thanh âm có phần nhỏ hơn: "Đừng ngã đấy."
"..."
Châu Trì có chút cảm giác không nói nên lời.
Cậu phát hiện ra rằng, mỗi khi lo lắng, Giang Tùy liền nói rất nhiều.
"Không ngã được, cậu lo lắng cái gì chứ?" Cậu siết chặt bàn tay cô: "Dắt cậu thế này rồi, vẫn sợ à?"
"Không có." Giang Tùy im lặng không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng cũng xuống đến chân cầu thang.
Ở dưới lầu càng tối hơn, hai người bước vào phòng bếp, theo trí nhớ tìm được đèn pin, sau đó nhanh chóng đi kiểm tra hộp điện, phát hiện quả thực là cháy cầu dao rồi.
Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn may, không phải vấn đề gì lớn, nếu không thì phiền to rồi." Trong lúc đợi sửa điện, cô liền đi thắp nến.
Châu Trì: "Có thể có phiền phức gì chứ? Không phải tôi vẫn đang ở đây sao?"
Cũng phải.
Trong nhà quả nhiên có một người đàn ông vẫn tốt, Tri Tri còn quá nhỏ, chỉ có thể coi là một nửa đàn ông, chẳng gánh vác được cái gì.
Vấn đề được giải quyết nhẹ nhàng.
Châu Trì mở đèn phòng khách, căn nhà bỗng chốc sáng bừng lên, lúc này mới thấy được dáng vẻ của Giang Tùy.
Rất buồn cười.
Áo khoác của cậu vừa dài vừa rộng mặc trên người cô, cả người cô co rúm lại, nhìn y chang như một chú mèo nhỏ.
Châu Trì phì cười nói với cô: "Lại đây cô gái nhỏ."
Giang Tùy cúi đầu nhìn xuống áo: "Là cậu để tôi mặc mà."
Châu Trì vẫn cười chưa dứt, kéo tay áo cô: "Đi thôi, lên lầu."
Lên đến lầu hai, Giang Tùy cởi áo khoác ra trả lại cho Châu Trì, sau đó quay về phòng của mình, lần này Châu Trì không giữ cô nữa.
Giang Tùy vội vàng coi lại bài vở, cuối kỳ đã có lịch thi rồi, chính là vào thứ tư, thứ năm tuần tới.
Kỳ thi cuối học kỳ hai chính là để xếp hạng của cả một năm học. Buổi trưa ngày thứ ba, lớp trưởng lấy danh sách phòng thi và số báo danh đem dán lên trước cửa, mọi người chen chúc chạy ra xem.
Đợi đến giờ tan học buổi chiều, mọi người đều xem xong hết, Giang Tùy mới đi ra xem số báo danh của mình. Kỳ thi lần trước của cô không tồi, cho nên lần này được xếp ngay phòng thi số một. (Hình như bên này xếp phòng thi dựa theo thứ hạng thì phải, chứ không xếp phòng thi theo tên như bên VN mình)
Giang Tùy tìm một lúc mới thấy tên của Châu Trì, phát hiện cậu ấy bị xếp ở phòng cuối cùng, đó là phòng thi tập hợp tất cả học sinh cá biệt trong khối, đều là những thanh thiếu niên có vấn đề, tổng cộng ba mươi người. Có lẽ để thuận tiện, cho nên một số học sinh chuyển trường đều bị xếp hết trong phòng cuối này.
Điểm số của Châu Trì thực ra không tệ đến mức vậy. Trong hàng ngũ đám con trai lêu lổng không thích học hành, cậu vẫn được xem là tạm được, Giang Tùy để ý qua, những bài kiểm tra cá nhân trước đó cậu ấy đều đạt yêu cầu.
Giang Tùy ghi lại số báo danh, xuống lầu đi tới sân bóng rổ tìm Châu Trì, đi với cậu đến coi thử phòng thi.
Hai người không thi cùng một tòa nhà, Giang Tùy ở tòa nhà một, còn Châu Trì ở tòa thực nghiệm phía sau, trên tầng có một phòng học cũ, được lấy làm phòng thi.
Buổi chiều ngày đầu tiên thi toán xong, Giang Tùy bước ra khỏi phòng thi liền thấy Châu Trì đứng bên cạnh gốc cây tùng bách trước cửa, tay cầm một ly trà sữa, nhàn nhã uống.
Nhìn thấy Giang Tùy, cậu vẫy vẫy tay, đợi cô đi qua liền đưa cho cô một ly.
Giang Tùy hỏi: "Cậu nộp bài sớm à?"
Châu Trì ừ một tiếng.
"Làm hết luôn hả?"
"Không." Cậu tùy tiện nói, "làm đủ điểm qua được rồi, lười ngồi viết."
Giang Tùy: "..."
Thật thoải mái nhỉ...
Đợi đến ngày hôm sau, Giang Tùy phát hiện cô đã đánh giá thấp Châu Trì rồi, cậu không chỉ thoải mái, mà phong cách còn chẳng giống người phàm nữa. Sau khi kết thúc bài thi buổi sáng, Giang Tùy theo giao hẹn đến quầy ăn vặt chờ cậu đi ăn cơm, đợi mười lăm phút vẫn không thấy người, liền gọi điện thoại nhưng cũng chẳng có ai nghe.
Giang Tùy đi đến phòng thi tìm cậu, đi đến cửa liền thấy trong phòng trống không, chỉ có một người nằm gục ở hàng ghế thứ ba. Cậu đang ngủ.
Thật là nể.
Lão nhân gia ngài đây thật hưởng thụ quá đi.
Giang Tùy vỗ vỗ trán, thở nhẹ bước nhanh tới.
Khuôn mặt của Châu Trì nghiêng sang một bên, đầu gối lên trên cánh tay, mũ áo đội lên một nửa, lộ ra một nửa đầu.
Mắt cậu nhắm lại, ngủ rất an tĩnh. Tay vẫn đang cầm một cây bút chì cũ, hai tờ giấy nháp bên dưới được vẽ hỗn độn loằng ngoằng.
Giang Tùy lúc này mới phát hiện ra ở dưới mắt cậu có hai quầng thâm nhàn nhạt.
Hôm qua thức khuya sao?
Chẳng lẽ chơi game muộn?
Lại có thể buồn ngủ đến mức ở trong phòng thi mà ngủ ngon lành thế này?
Giang Tùy nhìn một lúc, không biết phải làm sao, trong lòng có chút mềm mại. Vốn dĩ muốn hù cho cậu ta sợ một phen, hiện tại lại không thể xuống tay được.
Điều hòa trong phòng đã tắt, hướng của phòng học này không tốt, gió từ ngoài thổi vào lạnh cắt da cắt thịt.
Giang Tùy quay lại lấy áo lông vũ được vắt ở đằng sau ghế đắp lên người cậu, sau đó một mình đi xuống căn tin.
Giờ cao điểm, căn tin toàn người là người.
Giang Tùy mua một tô mỳ bò, lật đật cả nửa ngày vẫn không tìm thấy chỗ ngồi, xa xa nghe thấy tiếng ai gọi mình, quay đầu liền thấy Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí đang ngồi trong góc nhỏ.
Cô bưng tô mỳ đi qua: "Sao hôm nay các cậu lại đến đây ăn trưa thế?"
"Tôi còn muốn hỏi cậu nè." Trương Hoán Minh kỳ lạ nhìn cô, "Sao cậu đi có một mình
vậy, Châu Trì không phải đi cùng cậu sao? Cậu ấy nói hôm nay không đi cùng bọn tôi, muốn đi đến căn tin ăn, cho nên 2 đứa tôi cũng liền bò đến căn tin đấy chứ! Đợi nửa ngày trời cũng chẳng thấy ai."
"Cậu ấy đang ngủ trong phòng thi kìa." Giang Tùy ngồi xuống: "Chắc là hôm qua thức đêm, hình như rất mệt, đợi lát nữa tôi sẽ mua mang lên cho cậu ấy."
Trương Hoán Minh và Lý Thăng Chí nhìn nhau đầy ẩn ý.
"Châu Trì mẹ nó hạnh phúc quá đi." Trương Hoán Minh nói, "Giang Tùy, sao cậu đối xử tốt với cậu ta vậy?"
Giang Tùy ăn một miếng, nói: "Đâu có đâu."
Trương Hoán Minh thăm dò hỏi: "Nghe Châu Trì nói, cậu ấy không phải là cậu nhỏ ruột thịt của cậu đúng không?"
"Không phải, sao thế?" Giang Tùy quay đầu, gắp một miếng thịt bò.
Trương Hoán Minh đưa tay lên vuốt vuốt cánh mũi, đánh liều nói: "Thế không phải là người thân à, thế thì có phải là...có thể yêu nhau được ha."
"..."
Giang Tùy cắn được nửa miếng thịt bò, nghe thấy cậu ta hỏi liền cứng đờ người, qua một lúc sau, ngước mặt lên lom lom nhìn cậu ta.
Lý Thăng Chí ngay lập tức huých vào mạn sườn Trương Hoán Minh một cái: "Đệt, cậu mẹ nó nói nhảm nhí cái gì đấy, thần kinh à, cậu nhìn xem, dọa chết Giang Tùy rồi."
Trương Hoán Minh cười cười, quay sang nhìn Giang Tùy làm điệu bộ xin lỗi: "Giang Tùy, cậu đừng giận nha, tôi chỉ đùa tí thôi."
Lý Thăng Chí nói: "Đi đi đi, đi nhanh lên, đừng có làm phiền người khác ăn cơm nữa."
Nói xong liền bưng khay cơm đứng dậy.
Ngồi ở căn tin 15 phút, tô mỳ của Giang Tùy vẫn còn một nửa, cô ăn không nổi nữa bèn mang bỏ đi, sau đó đi mua một hộp cơm sườn, lại mua một chai nước khoáng, đem tất cả đến tòa nhà thực nghiệm phía sau.
Đã có nhiều người ăn cơm xong quay lại, lớp học trở nên ồn ào.
Giang Tùy vừa mới bước đến cửa, trong phòng học đã có vài nam sinh chú ý đến cô, bọn họ đều ăn mặc rất người lớn, không hề có dáng vẻ của học sinh trung học.
Có một người nhuộm tóc vàng hoe huýt gió với cô.
Ở trường cũng tương đối thoải mái, mặc dù có quy định không được phép nhuộm tóc, nhưng đối với những nam sinh cá biệt này lại rất khó quản lý, vả lại nhuộm tóc cũng không tính là sai lầm quá nghiêm trọng gì, nhà trường quản chặt cũng không thể nào quản nổi mấy mánh khóe của biết bao nhiêu học sinh, bởi vậy nên thi thoảng vẫn thấy một vài mái tóc xanh đó tím vàng trong khuôn viên trường lượn lờ qua lại.
Giang Tùy không nhìn cậu ta, đứng ở bục giảng ngó nghiêng sau đó liền đi xuống. Cậu trai tóc vàng từ ghế ngồi đứng baath dậy, đi tới giữa lối đi, cố ý chặn đường trêu chọc cô: "Tiểu mỹ nữ, lớp nào đấy, sao buổi sáng không thấy qua?"
Lòng bàn tay Giang Tùy đổ mồ hôi, nuốt nuốt nước bọt: "Cậu nhường lối một chút."
Tóc vàng cười híp mắt nhìn cô: "Cậu mua cái gì đấy?"
Cậu ta cúi xuống, nhìn hộp cơm trong tay cô.
Giang Tùy lùi lại một bước.
Đám con trai bên cạnh đều quay sang xem náo nhiệt: "Triệu Khải, câu được em gái này ở đâu thế? Không thích mấy em điện nước đầy đủ nữa à, sao lần này có vẻ thuần khiết thế?"
"Cần các cậu quản à?" Triệu Khải cười ngả ngớn, vươn tay ra nắm lấy tay Giang Tùy, muốn lấy chai nước trong tay cô: "Cho anh đây uống một ngụm đi."
"Đừng đụng vào tôi." Giang Tùy cảm thấy đặc biệt buồn nôn, dùng sức đẩy mạnh cậu ta một cái, hét lên: "Châu Trì!"
Tóc vàng bị tiếng hét này dọa cho hết hồn.
Giấc ngủ của Châu Trì bị tiếng hét này đánh thức, giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra liền thấy Giang Tùy ở phía trước.
Cô bị một thằng nhóc tóc vàng chắn đường.
Khuôn mặt của Châu Trì mang theo vài phần lạnh lẽo, liếc nhìn một lượt từ đầu đến chân, tiến lên đẩy tóc vàng lùi lại vài bước: "Mày mẹ nó làm cái gì vậy?"
"Đệch." Tóc vàng nhận ra Châu Trì, nhưng chưa từng tiếp xúc trực tiếp, chỉ từng coi cậu ta đánh bóng rổ vài lần, biết được người này cũng có tí mặt mũi, không ngờ rằng hôm nay lại dây vào cậu ta.
"À người nhà của cậu sao, sao không nói sớm!" Cậu ta tự tìm cho bản thân một lối thoát, "sớm biết là người nhà cậu thì tôi nào dám trêu chọc đâu, đều là bạn bè, thôi bỏ đi, đều là lỗi của tôi."
Cậu ta quay sang nhìn Giang Tùy cười nịnh nọt: "Xin lỗi nha, chị dâu, làm trò cười rồi."
"Tôi không phải." Giang Tùy trong lòng đã cảm thấy rất không thoải mái rồi, mỗi từ cậu ta nói đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải vì Châu Trì, thì ngày hôm nay cô đã không phải gặp mấy người như thế này ở đây. Nhưng nhìn tình huống trước mắt, thì ra không ngờ Châu Trì lại là bạn bè với cậu ta.
Cậu ấy làm sao có thể làm bạn với mấy người như này chứ?
Giang Tùy lần đầu tiên có cảm giác bực bội đối với các loại quan hệ xã hội của Châu Trì, thậm chí có một chút chán ghét.
Cô cau mày, nói lại: "Tôi không phải bạn gái cậu ấy."
Nói xong, liền đặt hộp cơm và chai nước trên mặt bàn, sau đó quay người bỏ đi.
Hết chương 19.