Có lẽ do có hơi chút bực mình, cho nên giọng Giang Tùy không nhỏ nữa, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng. Một câu nói này cùng hơi thở ấm áp của cô truyền vào tai Châu Trì, lon bia đang mở được một nửa, tay cậu ngừng lại, đột nhiên quên mất phản ứng.
Cơ thể Giang Tùy dán lại rất gần, tay đã chạm vào tai của cậu, một vài sợi tóc rủ xuống rơi trên cổ Châu Trì, có chút nhột nhột.
Hơi thở của Châu Trì ngưng trệ, sống lưng vô thức thẳng lên.
Giang Tùy cũng không biết bản thân đã nói câu đó ra thế nào.
Nói xong, mặt và cổ cô đều đỏ bừng lên giống như phát sốt, cũng không ngẩng lên nhìn biểu tình của cậu, có lẽ là không dám nhìn.
Kỳ lạ là, cái đêm lần trước Châu Trì say rượu đó, cô vẫn luôn nhớ rất rõ ràng.
Giang Tùy xoay người quay trở lại, đứng cách xa cậu một chút, từ từ bình tĩnh lại.
Sau vài giây, do dự liếc nhìn sang, vẫn thấy Châu Trì đang cầm lon bia, nhưng cậu không uống.
Giang Tùy nghĩ thầm, chắc là cậu ấy vẫn ngu ngơ không hiểu ý của cô, ngày hôm đó cậu say như vậy, có khi đã quên mất rồi.
Bên trong phòng bao vẫn vô cùng náo nhiệt.
Giang Tùy nhìn đằng trước, Thẩm Tâm Nhan vẫn đang hát, đèn phòng nhấp nháy làm hình ảnh cậu ta càng thêm nổi bật, mái tóc xoăn theo chuyển động của cơ thể mà lắc lư nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đang hát lại đánh mắt nhìn về phía này một chút, bài hát "Ước Hẹn" của Châu Huệ được cậu ta hát vô cùng tình cảm.
Hát thì hát đi, còn quay sang Châu Trì liếc mắt đưa tình làm cái gì? Cậu ấy cũng đâu có ước hẹn gì với nhà cậu đâu?
Giang Tùy có chút rầu rĩ nhìn, trong lòng giống như có một đốm lửa nhỏ khó chịu đột nhiên bị thổi bùng lên, nếu Thẩm Tâm Nhan còn cứ hát như thế nữa, thì sớm muộn gì đốm lửa nhỏ này cũng bị thổi thành một đám cháy lớn mất.
Giang Tùy hít vào thở ra, điểu chỉnh lại tâm trạng của mình. Lúc nhìn đến Châu Trì, không biết cậu đã đưa lon bia trong tay cho Trương Hoán Minh từ lúc nào, vài lon bia để đó nhưng cậu không động tới.
Con trai trong phòng ai cũng đang uống, chỉ một mình cậu là không.
Vừa có người đặt chai nước ở gần chỗ cô, Giang Tùy do dự vài giây liền cúi xuống cầm lấy, vặn nắp chai hai lần sau đó đưa tới trước mặt cậu.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình tivi chiếu tới. Giang Tùy không nhìn thấy ánh mắt cậu, chỉ cảm nhận được cậu nhìn cô một cách nghiêm túc, sau đó liền nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay của cậu nóng bỏng, cậu nắm hơi chặt, cô mất vài giây mới có thể nới lỏng ra, mà cậu dường như không có việc gì, thoải mái uống một ngụm.
Lúc Giang Tùy ổn định tinh thần lại một chút, thì khuôn mặt cậu đã đưa tới, lông mi hạ xuống, hơi thở nồng đậm vị trà.
"Giang Tùy."
"Ừm."
"Tôi ôm ai, tôi đều biết."
"..."
*
Hát karaoke xong cũng đã chín giờ, bên Minh Dương hình như còn chơi chưa đã, chưa muốn giải tán nên gọi thêm vài người khác tới, sau đó đám bên trường Giang Tùy liền về trước.
Lúc đi trên đường, vài nam sinh chuyện trò rôm rả, Giang Tùy đi bên cạnh cũng thuận tai nghe.
Giọng nói Trương Hoán Minh mang chút ý tứ ghen ăn tức ở: "Cái bọn bên Minh Dương sướng thật đấy, trong trường rõ là tự do, muốn làm cái gì thì làm. Nghe nói, bên đấy yêu đương cực kỳ nhiều luôn."
"Đúng rồi, bên đó gái xinh cũng nhiều nữa, bên trường mình cũng hay sang đấy tìm bạn gái mà. Bạn gái của Trần Huy không phải cũng học bên Minh Dương sao?" Một nam sinh bên cạnh lên tiếng.
Trương Hoán Minh cười hềnh hệch: "Trần Huy á, cái thằng chuyên chém gió đấy, lần trước đang đánh bóng thì người yêu nó tới, xong nó huênh hoang vãi nồi luôn."
"Hay đấy, năm nay đang thịnh hành kiểu tình yêu trường học này. Nhìn mà xem, mỹ nữ bên Minh Dương đấy, cái gì Thẩm Tâm Nhan ấy nhỉ, còn không phải muốn cua Trì ca của chúng ta sao."
Nam sinh vừa nói học bên lớp bốn, trước đây không chơi với họ nhiều, mới quen biết từ hồi học phụ đạo lúc nghỉ đông, cho nên những chuyện lùng bùng của bọn họ cậu ta đều không biết, cứ vô tư múa mép khua môi.
Nhưng những lời cậu ta nói quả thật không sai. Mặc dù Thẩm Tâm Nhan cũng không làm ra hành động gì táo bạo, nhưng cũng gần như thế, ánh mắt của cậu ta thể hiện khá rõ ràng, mọi người ai nhìn cũng đều cảm nhận được.
Trương Hoán Minh cười hơ hớ, bắt đầu làm lố phóng đại lên: "Người muốn cua Trì ca của chúng ta nhiều vô kể, để đâu cho hết, còn phải xếp hàng lấy số kìa, Thẩm Tâm Nhan này ấy à, đại khái còn phải xếp cả tiếng đồng hồ thì mới tới lượt ấy." Nói xong liền cố tình huých vai Châu Trì một cái: "Đúng không, Trì ca."
Vốn tưởng rằng cậu ta sẽ ăn ngay cái lườm, nhưng kỳ diệu thay Châu Trì lần này lại không mảy may tức giận, thậm chí còn nhàn nhạt cười lại: "Làm gì nói quá thế."
Kỳ quái thật.
Hôm nay không những không tức giận, mà còn phơi phới như gió xuân?
Vẻ mặt của Trương Hoán Minh đầy vẻ thụ sủng nhược kinh, đến khi nhìn tới tầm mắt Châu Trì, liền hiểu tất cả.
Giang Tùy lầm lũi đi phía trong cùng, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Trương Hoán Minh rất nhạy bén, chỉ một giây liền biết thừa suy nghĩ trong lòng Châu Trì, cậu ta gãi gãi đầu, cũng không biết Châu Trì có kế hoạch gì hay không, dù sao thì, lúc nào cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Vì thế, cậu ta cố tình kéo dài âm điệu, nói: "Ngày mai không phải thứ sáu sao, hay là cậu hẹn Thẩm Tâm Nhan ra ngoài chơi, sau đó nhớ nắm lấy cơ hội, dù sao cũng là đại mỹ nữ, cậu không thể phí phạm của giời nha."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, đám nam sinh bên cạnh hềnh hệch cười, chỉ có Giang Tùy đột nhiên vấp một cái, xém thì té xuống.
Châu Trì vừa vặn đưa tay đỡ kịp.
Trương Hoán Minh nhìn thấy cảnh này, cười đến nội thương, tự cảm thấy mình y như bồ tát
sống.
Liều thuốc kích thích này có vẻ đủ mạnh. Dù sao sự tình đến độ này, cậu ta cũng phải bô kích Châu Trì thêm mới được.
Mọi người ở ngã tư phía trên thì tách ra, Châu Trì đưa Giang Tùy trở lại nhà trọ.
Dương Thụ uyển là một tiểu khu cũ, mấy căn hộ ở đây không phải là mới, nhưng môi trường lại khá tốt, cây xanh bao phủ khắp nơi, buổi tối đi về, đèn đường bị tán cây che mất, bóng cây đổ xuống đất, nhìn có hơi đáng sợ.
Cả đường đi, hai người không nói với nhau một lời, bởi vì trong lòng Giang Tùy đang có vô vàn tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Châu Trì đưa cô đến vườn hoa nhỏ bên ngoài căn hộ. Ngoại trừ lần đầu tiên cậu đưa cô đến tận cửa nhà thì những lần sau cậu đều không chủ động nói muốn đi lên.
Trước lúc lên lầu, Giang Tùy quay sang nói một tiếng cảm ơn.
Châu Trì ừ hữ trong cổ họng, ở dưới đèn đường thay đổi tư thế. Cậu nhìn qua có vẻ hơi mệt mỏi, một tay bỏ trong túi quần, bờ vai hơi thõng xuống.
"Ngày nào cậu cũng nói mỗi câu như vậy." Cậu nhàn nhạt bỏ lại một câu, tựa như không hề có chút cảm xúc.
Giang Tùy ngẩn người một chút, nghĩ đi nghĩ lại thì đúng từ vậy thật. Đột nhiên phát hiện, từ lúc đi học đến giờ, dường như cậu luôn hiện diện bên cạnh cô, cho nên mỗi ngày cô đều cảm ơn cậu.
Ví dụ, buổi sáng mang đồ ăn cho cô.
Giang Tùy rất ngại ngùng, rất nhiều lần nói với cậu rằng không cần phải làm thế, cậu đều ừ, xong ngày hôm sau lại vẫn vậy.
Dần dần, Giang Tùy hình như đã tạo thành thói quen, mỗi sáng bước vào lớp đều vô thức nhìn đến chỗ cậu, có đôi khi cậu đi học sớm, có đôi khi lại muộn hơn một chút, nhưng hộp cơm cách nhiệt lúc nào cũng bỏ trong cặp sách, đến lớp liền đưa cho cô.
Nhìn qua thì có vẻ không có gì, rất đơn giản, nhưng thực sự thì có hơi phiền phức. Là bởi vì như vậy, cho nên học kỳ này cậu thường đi học rất sớm, ảnh hưởng vô cùng đến sự lười biếng của cậu ngày xưa.
Cậu thích ngủ như vậy...
Trong lòng Giang Tùy có chút cảm động không nói nên lời.
Cô lại nhớ đến một vài chuyện khác, ghét cái là, lại nhớ đến cả Thẩm Tâm Nhan, nhớ đến những lời Trương Hoán Minh nói.
Đêm tối yên bình như vậy, ánh trăng cũng rất đẹp, chơi tựa hồ cũng rất vui.
Nhưng trong lòng lại có điểm không thoải mái.
Giang Tùy hơi nóng nảy một chút, hôm nay thế mà đã có trạng thái như này mấy lần rồi.
Ngoại trừ phiền phức, cô còn có điểm hoảng hốt.
Cảm giác giống như tự mình vừa nhặt được một bông hoa hồng xinh đẹp về trồng, vừa mới nở được vài ngày, còn chưa ngắm đủ, thì lại có người khác có ý đồ hái trộm hoa của cô.
Càng nghĩ lại càng không thoải mái.
Dựa vào cái gì chứ? Là mình thấy trước cơ mà.
Giang Tùy cúi thấp đầu, tóc mái che khuất tầm mắt, ngón chân di di trên sàn gạch bê tông.
Sau một lúc liền nghe thấy Châu Trì ngáp một cái.
Cô ngẩng đầu lên.
"Châu Trì, cuối tuần nghỉ học cậu muốn làm gì?" Cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.
"Không biết nữa." Châu Trì lại thay đổi tư thế đứng, đầu nghiêng sang một bên, có chút lười biếng hỏi: "Sao thế?"
"Ngày mai tôi đến chơi với Tri Tri, được không?" Giang Tùy đứng thẳng người, một tay kéo kéo dây áo khoác, ngữ khí giống như tùy tiện: "Vừa hay là cuối tuần, tôi không có gì làm, tiện thể đến thăm dì Đào nữa."
"Không phải làm bài tập về nhà sao?" Châu Trì hỏi.
"Có phải làm." Giang Tùy nói: "Nhưng tôi có thể mang qua đó ngồi làm..." Ngừng một chút, lại nói thêm: "Ngày nào cũng làm bài tập mệt quá, tôi cũng phải thư giãn chút chứ, thầy giáo bảo phải vừa học vừa chơi mới có hiệu quả." Nói xong liền muốn cắn lưỡi đập đầu. Tại sao lại đột nhiên nói cái gì tào lao thế chứ, thật giống y như giấu đầu hở đuôi.
Giang Tùy hít một hơi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô liền quẹt quẹt lau vào quần áo.
"Ừm, vậy ngày mai tôi qua nha, cậu giúp tôi nói với dì Đào một tiếng, chắc tầm trưa tôi sẽ qua. Tôi lên lầu đây, cậu đi về nhớ chú ý an toàn. Tạm biệt." Cô nói một mạch không ngừng nghỉ, tốc độ cũng nhanh, nói xong liền quay người đi thẳng.
Một cơn gió nổi lên, lá cây bị thổi lay động rung rinh, kèm theo thanh âm gió rít xào xạc.
Thân ảnh dưới đèn đường vẫn không động, cậu đứng yên một lúc, sau đó kéo mũ len phủ lên đầu, đá đá vài ba hòn sỏi dưới chân, tựa như không nhịn được, liền ngẩng lên nhìn bóng đèn ngây ngốc bật cười.