Màn đêm tĩnh lặng, rèm cửa được kéo kín mít, vài sợi tua rua ở hai bên bị gió thổi lay động nhẹ nhàng.
Đèn hành lang đã tắt, ban công một mảnh mờ mịt. Ánh sáng trắng từ trên chiếc đèn tường nhỏ chiếu lên chiếc bánh kem còn sót lại một phần.
Đã qua nửa đêm.
Giang Tùy ngồi trên giường, trên tay cầm một cái lọ trong suốt, bên trong là những con hạc giấy đủ màu sắc, từng con từng con nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn trông rất đẹp. Giang Tùy trái nhìn phải nhìn, lại đặt chiếc lọ lên gối, sau đó lấy điện thoại ra chụp hình, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Cậu ấy sao mà khéo tay như vậy???
Vì vậy, hồi đó Tri Tri nói cậu không có việc gì làm liền ngồi xếp hạc giấy đúng là thật rồi. Xem ra, hồi nhỏ cậu học thủ công đúng là rất tốt.
Giang Tùy không biết bạn trai của người khác có như vậy không, cô cảm thấy bạn trai nhà mình có hơi chút kỳ quặc.
Giang Tùy đặt cái lọ lên cạnh giường, bước xuống.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, Châu Trì đang rửa mặt. Cậu không dùng khăn, giọt nước như những hạt châu lăn đầy trên mặt, đôi mắt ướt át của cậu khẽ chớp, nhìn đến dáng người nhỏ bé đứng thập thò ngoài cửa.
Giang Tùy đứng dựa người vào tường, tầm mắt mềm mại dừng trên người cậu.
Châu Trì lau mặt, lông mày vẫn còn đọng vài giọt nước chưa khô hết, hơi hơi ẩm ướt.
"Sao thế?" Cậu mang đôi dép đi trong nhà của khách sạn, bước tới hai bước, vẫn đứng bên cạnh bồn rửa mặt, quay sang hỏi cô.
Giang Tùy lắc lắc đầu, nhìn cậu mỉm cười.
"Đợi anh sốt ruột rồi à?" Châu Trì cũng cười, theo động tác của khuôn mặt làm cho nước chảy từ hai má xuống cằm cậu. Tiếng cười cậu trầm thấp, khuôn mặt đọng vài giọt nước, trông có vẻ quyến rũ không nói thành lời.
Ý tứ của câu hỏi này có vẻ không được đoan chính, giống như mấy nam chính chơi bời trong phim truyền hình vẫn hay nói.
Giang Tùy lúng túng, nói: "Em chỉ là cảm thấy rất muộn rồi, sao anh mãi vẫn chưa xong?"
Lẽ nào không buồn ngủ à?
Hiện tại trông cô có vẻ rất có tinh thần, là bởi vì chiều nay đã ngủ đủ một giấc, còn cậu có được ngủ gì đâu.
"Em vào nằm trước đi, anh vào giờ đây." Cậu vừa nói vừa lưu manh.
"Em không nói với anh nữa..." Giang Tùy vội vã chạy vào.
Cô nằm trên giường một lúc thì điện thoại báo có tin nhắn, không ngờ rằng con cú đêm Lâm Lâm nhớ đến sinh nhật cô, muộn vậy rồi còn nhắn tin chúc mừng.
Giang Tùy vùi mình trong chăn, đang rep lại tin nhắn thì Châu Trì đi vào. Cậu từ phía sau chộp lấy cô, Giang Tùy vẫn còn đang cầm điện thoại, bị cậu làm cho hết hồn.
"Đang làm gì thế?" Cậu thì thầm hỏi một câu.
Giang Tùy nói: "Em đang nhắn tin cho Lâm Lâm, xong ngay đây." Cô gửi tin nhắn xong, xoay người quay lại, đầu tựa vào vòng tay cậu, hai mắt nhắm lại, mái tóc mềm mượt khẽ quét qua cổ Châu Trì.
"Có phải anh buồn ngủ chết đi được rồi đúng không?" Giang Tùy nhỏ giọng lầm bầm.
Đèn ngủ cạnh giường đang bật, cậu cúi đầu nhìn cô, không hề có dáng vẻ buồn ngủ.
"Hồi nãy em ngủ nhiều quá, giờ hình như không ngủ được rồi." Cô lại nói một câu.
"Anh cũng không ngủ được." Châu Trì nói.
Giang Tùy ngước lên, có chút kinh ngạc nhìn cậu: "Hơn một giờ rồi đó."
"Anh biết."
Hô hấp của cậu hơi rối loạn, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, ghé sát tai thì thầm: "Vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi."
Giang Tùy hơi ngẩn người, mắt dán chặt vào người cậu, qua vài giây, liền cảm thấy nhịp tim của cậu đập nhanh liên hồi, cơ thể cũng càng lúc càng nóng.
Châu Trì vươn tay ra, lấy chiếc hộp nhỏ đặt bên cạnh giường ngủ.
Giang Tùy ngước nhìn, mặt đỏ lên.
"Biết cái này không?"
Giang Tùy gật gật đầu, hơi cúi mặt xuống, nhỏ giọng thì thầm: "Em có học cái này."
Châu Trì nghe mơ hồ, hỏi lại: "...Sao cơ?"
Giang Tùy lại ngẩng đầu, kéo đầu cậu xuống, ghé sát miệng vào tai cậu, nhỏ giọng nói mấy câu. Châu Trì dần dần nở nụ cười.
Giang Tùy liếm liếm môi, da mặt càng nóng: "Đừng cười."
Châu Trì ôm chặt lấy cô, lật người đè cô xuống dưới, bàn tay đặt trên cần cổ cô, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề.
Cậu nhỏ giọng nói: "Có muốn luyện tập trên người anh không?"
"..." Giang Tùy còn chưa kịp nói gì, cậu đã lại phủ xuống, tay giữ lấy khuôn mặt cô, từng nụ hôn dày đặc liên tiếp rơi xuống, có chút nôn nóng vội vàng.
Giang Tùy bị cậu làm cho mơ hồ, cơ thể cũng trở nên nóng rực. Cô cảm thấy cậu đang nhẫn nhịn, bởi vì cơ thể của cậu cố gắng gồng căng lên, chỗ nào cũng căng cứng.
Cậu hôn cô đến loạn thất bát tao, sau đó lại vùi đầu vào cổ Giang Tùy: "A Tùy, chắc là anh không nhịn nổi nữa rồi."
"..."
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, hai cơ thể bên dưới ép sát nhau, đều nóng đến phát hỏa.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu liền ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm lại nhìn Giang Tùy mấy giây, mỉm cười, khàn giọng nói: "Tặng anh cho em, có muốn không?"
Sau này Giang Tùy có đôi lúc nhớ về buổi tối hôm đó, đều cảm thấy cậu nói rất nhiều, khiến cho cô ngại ngùng bối rối, cô muốn lắc đầu, nhưng cuối cùng lại vươn tay ra chạm vào tóc cậu.
"Châu Trì, em hơi sợ."
"Sợ đau?"
Giang Tùy nhẹ nhàng gật đầu. Thực ra không chỉ là sợ đau, còn có cái khác nữa, nhưng rất mơ hồ, như có như không, cô không thể miêu tả thành lời, chỉ có thể nói: "Nếu mà đau quá thì anh có thể dừng lại không?"
"Được." Cậu lại cúi đầu hôn cô: "Đau thì nói với anh."
"Ừm."
Châu Trì bắt đầu cởi áo của mình, Giang tùy khẩn trương nhìn cậu, nhịp tim hỗn loạn.
Vốn tưởng rằng đầu tiên cậu sẽ xé áo mưa, nhưng cậu không mấy vội, trước đó, Châu Trì còn làm một vài việc khác.
Giang Tùy không biết sao cậu lại biết nhiều vậy, cô bị cậu làm cho cả người run rẩy, cơ thể siết chặt lại.
Châu Trì hôn cô, tay từ bên trên dịch xuống dưới, nhẹ nhàng cởi quần ngủ của cô ra.
Chăn gối sớm đã được gạt sang một bên, vòng eo mảnh mai và đôi chân trắng bóc của Giang Tùy lộ ra rõ ràng trước mặt.
Nụ hôn của Châu Trì trở nên mạnh mẽ, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề.
Những chỗ được cậu hôn qua vừa nóng vừa gai, Giang Tùy không dám nhìn cậu, nhắm chặt hai mắt.
Châu Trì đã tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần, lúc bắt đầu cảm thấy bản thân mình biểu hiện khá tốt, thậm chí người nào còn tưởng cậu rất thông thạo, nhưng đến lúc chính thức tiến vào vẫn vô cùng trúc trắc, rất nhanh bộc lộ được cậu mới chỉ là một người mới mà thôi.
Giang Tùy
bị cậu làm cho đau đớn, mà chính bản thân cậu trên trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Châu Trì thẳng lưng dậy, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của cô gái bên dưới thân mình, không dám động đậy nữa.
Cậu phủ người xuống hôn cô, giọng nói vừa thấp vừa khàn: "Đau lắm hả?"
Lông mi Giang Tùy khẽ động, trong mắt có chút ẩm ướt. Cô giơ tay lên, chạm vào mồ hôi trên trán Châu Trì, nheo mắt lắc đầu: "Vẫn ổn."
Cậu khẽ nuốt cổ họng, hai mắt đỏ lên nhìn cô: "A Tùy, anh động được không?"
Giang Tùy ôm lấy đầu cậu, nhỏ giọng khẽ ừ.
Kết quả cậu vừa động một chút, cô liền đau đến cắn chặt răng, không nhịn được, cho nên phát ra một tiếng rên nhẹ. Càng đau, thân thể càng trở nên mẫn cảm, Châu Trì không ngừng hôn cô, nhưng không mấy hiệu quả lắm.
Mồ hôi trên trán cậu ngày càng nhiều, hơi thở nặng nề dừng trên mặt cô.
"Không sao đâu..." Thanh âm run rẩy vang lên bên tai cậu, nhưng đôi tay gầy gò vẫn khẩn trương ôm chặt cậu không buông.
Trong lòng Châu Trì giống như được vuốt ve mềm mại, xúc động hôn lên tai cô.
Giang Tùy không muốn bỏ dở nửa chừng, đằng nào cũng đã đau rồi, nếu còn làm không xong, lần sau tiếp tục sẽ lại càng đau nữa. May mà động tác của Châu Trì rất ôn nhu, sau đó cô cảm thấy không khó chịu như lúc đầu, nhưng cũng không mấy dễ chịu.
Lần đầu tiên, Châu Trì cũng không kiên trì được lâu. Bởi vì bên trong cô vô cùng chặt chẽ, cho nên cậu căn bản không thể nhịn nổi.
Sau khi kết thúc, Giang Tùy nằm nghiêng trên giường, rất lâu không hề động, cơ thể được Châu Trì dọn dẹp sạch sẽ, cô ngoan ngoãn nằm đó, không biết đang nghĩ gì.
Châu Trì thu dọn xong xuôi, tắt đèn bên cạnh giường, sau đó lật chăn lên ôm cô.
"Em đỡ hơn chút nào chưa?"
Giang Tùy nhỏ giọng ừm một tiếng, vẫn không động đậy.
Cậu thấp giọng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Giang Tùy nói: "Anh vừa rồi...thoải mái không?"
"...Thoải mái." Cậu thành thật trả lời.
Giang Tùy không nói gì nữa.
Châu Trì cũng im lặng một hồi, lại cúi đầu hôn cô: "A Tùy, lần sau anh sẽ không làm em đau như vậy nữa."
Dù sao vì là lần đầu tiên, cho nên kinh nghiệm không đủ.
Giang Tùy hỏi: "Anh thích làm chuyện này không?"
"Con trai ai cũng thích." Cậu rất thật thà nói với cô: "Mấy đứa ở ký túc xá anh đều làm rồi, ai cũng thích cả." Cậu muốn cô hiểu, không phải cậu cố ý làm đau cô, loại chuyện này cậu nhịn không được, đó chính là bản năng.
"Bọn họ ai cũng có người yêu à?"
Lần này Châu Trì ngẩn người một chút, nghĩ nghĩ, nhập nhằng nói với cô: "Không nhất định phải làm với người yêu."
Giang Tùy nghe hiểu, cũng không hỏi tiếp.
Qua vài giây, liền nghe tiếng cậu nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà anh chỉ làm với em."
"..."
Giang Tùy không biết nói gì, đầu khẽ dụi vào ngực cậu, hơi thở ấm áp tiến lại gần: "Chúng ta ngủ đi, chắc là anh mệt chết rồi."
Buổi tối hôm nay đúng là không mấy dễ chịu, nhưng Giang Tùy có một cảm giác thành tựu không thể nói thành lời.
Châu Trì còn nói lần sau...
Cô vẫn còn hơi hơi sợ.
...
Ngày hôm sau, Châu Trì tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người. Cậu nghe tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, liền ngồi dậy, lấy quần mặc vào, thân trên vẫn để trần đi qua.
Giang Tùy đứng ở bồn rửa giặt quần áo, đồ của cô đã giặt xong, trong tay đang giặt là quần lót của Châu Trì.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, nhìn thấy cậu chỉ mặc đúng một chiếc quần dài đứng ở cửa.
"Dậy lúc nào thế?" Châu Trì bước qua.
Giang Tùy nhìn cậu mỉm cười: "Được một lúc rồi, em không ngủ được."
Mặc dù sau đêm qua đã cùng cậu thân mật rồi, nhưng bị cậu nhìn thấy cô đang giặt đồ lót của mình, Giang Tùy vẫn rất xấu hổ, giải thích một câu: "Em không có gì làm, cho nên đi giặt quần áo."
Đằng sau không có tiếng trả lời, Giang Tùy nhìn vào gương, Châu Trì từ đằng sau ôm lấy eo cô, lưng hơi cúi xuống, đầu tựa vào hõm vai Giang Tùy: "Để anh làm cho, em nghỉ đi, hôm qua đã mệt rồi."
Cậu lại nói về tối qua, Giang Tùy vẫn còn ngượng ngùng, mặt không tự chủ đỏ lên.
Châu Trì dựa vào người cô, hít hà mùi hương sữa tắm.
"Em tắm rồi à?"
"Ừm."
"Vẫn còn đau sao?"
Giang Tùy lắc đầu.
Cậu yên tâm một chút, nói: "Một chút nữa đi ăn sáng, xong anh đưa em đi xem phim."
Giang Tùy từ chối: "Hôm nay em không muốn ra ngoài."
"Sao vậy?"
Giang Tùy quay người lại, ngẩng mặt lên, ngón tay chỉ vào cổ mình.
Một dấu hôn rất rõ ràng.
Hết chương 52.