Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Phong Thanh
Chẳng mấy chốc, những người khác trong phòng ngủ cũng đưa ra những câu hỏi tương tự.
"Tại sao trong cửa hàng của trò chơi này chỉ bán một sản phẩm vậy?"
"Lại chỉ cho phép nạp 30 tệ?"
"Hơn nữa sau khi mua, mỗi ngày cũng chỉ có thêm một cơ hội rút 10 thẻ liên tiếp, không có chỗ nào khác biệt nữa sao?"
"Hệ thống vip ở đâu? [ChibiTam quốc] có đến vip 8 rồi mà!"
Mọi người vội vàng nhìn về phía Nguyễn Quang Kiến.
Thế nhưng cậu ta cũng không rõ ràng lắm!
Quang Kiến suy nghĩ một chút rồi nói: "Tao cũng không biết chuyện này là thế nào, nếu không để tao hỏi Bùi tổng thử xem, có thể là mấy thứ đặc thù này đang được thử nghiệm, hoặc trò chơi còn chưa ra bản chính thức?"
Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thấy khó hiểu nên nhắn tin liên lạc với Bùi Khiên qua tài khoản.
"Bùi tổng, tôi thấy trong trò chơi không hề có hệ thống vip, Cửa hàng game cũng chỉ có một loại hàng hoá, do trò chơi vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm sao? Bản chính thức còn cần thêm thời gian phải không?"
Không lâu sau, Bùi khiêm đã trả lời.
"Đây là bản chính thức."
Nguyễn Quang Kiến giật mình nói: "Vậy... đồ vật trong Cửa hàng thì sao?"
Bùi Khiêm: "Trò chơi này của chúng tôi cũng chỉ bán có một vật phẩm duy nhất, sau này cũng không có ý định tạo ra hàng hoá mới."
Nguyễn Quang Kiến thắc mắc: "Vì sao vậy?!"
Bùi khiêm đáp: "Vì sao ư? Không vì điều gì cả. Chiến lược của trò chơi, chính là bán đứt để người chơi làm chủ. Khi người chơi đã bỏ ra mười tệ để mua trò chơi, sao có thể tạo thêm vật phẩm khác nữa để họ tiếp tục tốn tiền mua tiếp?"
"Thật ra, ý định của tôi là cho dù khó khăn cỡ nào thì cũng không đưa ra bán vật phẩm 30 tệ này, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cảm thấy chắc sẽ có một vài người chơi vẫn cần, nên cuối cùng vẫn đưa vào cửa hàng."
Nguyễn Quang Kiến nghe vậy thì xúc động, một lúc lâu cũng không biết mình nên nói điều gì bây giờ.
Bùi tổng thật sự vô cùng trượng nghĩa!!
Trong game (Chibi Tam quốc), một tài khoản vip bình thường đã tốn gần một nghìn tệ, chỉ có tài khoản vip cực phẩm mới đạt được những thứ rất trân quý, những lá bài hiếm có, còn người chơi bình thường cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể kiếm được một tấm thẻ màu tím.
Nhưng (Quỷ Tướng) thì khác, mỗi người đều ngang hàng, khác biệt duy nhất chỉ là vật phẩm 30 tệ mà thôi!
Nếu so với [Chibi Tam quốc], số tiền này cũng không đủ để rút thăm mười lần liên tục đâu!
Nguyễn Quang Kiến đột nhiên cảm thấy cậu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Cậu còn tưởng Bùi khiêm không có làm hệ thống tài khoản vip vì trò chơi còn chưa xong, hoặc vì những nguyên nhân khác.
Nhưng sự thật thì Bùi Khiêm không định làm việc đó, ngài ấy muốn làm một trò chơi mà mọi người đều được công bằng như nhau!
Ngài ấy muốn những người chơi bình thường, cũng có thể hưởng thụ được niềm vui sướng khi rút ra vật phẩm hi hữu!
Mắt Nguyễn Quang Kiến ướt sũng, cậu cảm thấy lúc đầu cậu lấy 3000 tệ của Bùi Khiêm là rất quá đáng.
Với ý tưởng này, khi nhà thiết kế nhận thiết kế đồ họa có thể sẽ giảm giá đấy!
Nguyễn Quang Kiến lại nghĩ tới một vấn đề khác, vội vàng hỏi nói: "Bùi tổng, vẫn còn một vấn đề. Tôi thấy lượng tải về của trò chơi này rất thấp, vì không có làm quảng cáo tuyên truyền sao?"
Bùi khiêm: "Tuyên truyền? À, không có quảng cáo gì hết."
Nguyễn Quang Kiến sửng sốt hỏi: "Vì sao lại không có?!"
Làm trò chơi cũng không thèm quảng cáo, chuyện là thế nào?
Rượu dù ngon cũng sợ hẻm sâu, ngài không làm tuyên truyền, người chơi làm sao có thể biết đến trò chơi này?
Bùi khiêm: "Bởi vì không có tiền, trò chơi này tổng cộng đầu tư 30 vạn, mua khuôn, tài nguyên mỹ thuật đồ họa, rồi âm nhạc, hiệu ứng, thuê máy chủ... Trên cơ bản đã xài hết rồi."
Nguyễn Quang Kiến quả thực cảm động muốn khóc.
Đây là loại tinh thần gì!
Cậu còn nhớ rõ, khi Bùi khiêm hỏi mua bản vẽ đã bày ra khí thế đại gia giàu có.
Thật ra, lúc đầu Nguyễn Quang Kiến đề xuất 4 bức vẽ 2000 tệ, kết quả Bùi khiêm cảm thấy Nguyễn Quang Kiến muốn ép giá chỉ đòi 2000 tệ thì tỏ ra băn khoăn, lập tức tăng giá đến 3000 tệ.
Khi đó, Nguyễn Quang Kiến còn tưởng rằng Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt là phú quý giàu có, nên không quan tâm mấy vạn tệ này.
Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là vậy!
Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt không có nhiều tiền như vậy. Nghiên cứu phát minh tổng cộng mới 30 vạn đã trở thành gánh nặng, căn bản cũng không có dư thừa tài chính để tuyên truyền, quảng bá!
Nghĩ lại thì đây là chuyện không ai ngờ được, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Trước đây Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt cũng chỉ phát
hành một trò chơi, chính là (Xa lộ sa mạc cô độc), tuy trò chơi này có chút thành tích, nhưng giá bán vẻn vẹn 1 tệ mà thôi, có thể kiếm được bao nhiêu?
Lúc này đều dồn tiền vào nghiên cứu phát hành trò chơi thứ hai nên phát sinh vấn đề về tài chính, rất dễ rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau, nghèo rớt mồng tơi.
Dù cho số tiền dùng để nghiên cứu và phát minh rất eo hẹp. Nhưng lúc đầu Bùi tổng chọn bản vẽ cũng không đành lòng chèn ép, mà đưa ra một cái giá tương đối công bằng, đôi bên đều cảm thấy hợp lý...
Trượng nghĩa, ngài ấy quá tốt bụng rồi!
Nguyễn Quang Kiến đột nhiên cảm thấy như có thứ gì nghẹn trong tim, nếu bản thân yêu cầu ít phí đi một tí, có lẽ Bùi tổng có thể xoay sở để có tiền làm tuyên truyền?
Nhưng mà Nguyễn Quang Kiến cũng không thể nói, bởi vì cậu biết rõ, với tính cách Bùi tổng chắc chắn sẽ không lấy mấy đồng này, hơn nữa dù sao người ta cũng là ông chủ của công ty, nói như thế nào cũng cần mặt mũi. "Mời bạn theo dõi chương mới nhất của truyện tại BNS"
Nguyễn Quang Kiến đột nhiên đã cảm thấy nội tâm khó chịu.
Một trò chơi có tâm như vậy, vì không có tuyên truyền tài chính nên sắp gặp phải hoàn cảnh bị bỏ rơi.
Đây là một chuyện khiến người khác khó chịu!
"Mấy anh em, tao cảm thấy nên chơi (Quỷ Tướng), hiện tại nó cần bọn mình."
Nguyễn Quang Kiến kể lại suy đoán của mình với các anh em trong phòng ngủ.
Đám người Lão Hoàng cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
"Trò chơi này có tâm như vậy, không muốn kiếm tiền sao?"
"Nếu không muốn kiếm tiền sao lại mở công ty làm trò chơi, ai mà không muốn kiếm? Tao thấy do Bùi tổng có chí hướng cao thượng, không muốn kiếm lợi nhuận bằng những mánh khóe hiểm độc kia!"
"Cũng đúng, nếu không muốn kiếm tiền, Bùi tổng có thể làm trò chơi thành miễn phí. Ngài ấy còn muốn dùng cách bán đứt mỗi người mười tệ để thu phí kiếm tiền!"
"Cảm thấy khó khăn quá đi! Dù trò chơi này có lương tâm nhưng trước đó không có quảng cáo thì cũng không làm được gì!"
"Nếu không chúng ta đi quảng cáo giúp đi!"
"Có thể sao, chúng ta chỉ có mấy người cũng không làm được gì. Nếu chúng ta đẹp trai nổi tiếng hoặc là một bloger có video hot, đương nhiên có thể làm tuyên truyền quảng bá, nhưng chúng ta cũng không có những thứ này."
Mấy người đều lâm vào trầm tư.
Đám người Lão Hoàng đều bị Nguyễn Quang Kiến thuyết phục, đều thấy (Quỷ Tướng) là một trò chơi có tâm, tuyệt đối không thể bị mai một. Nếu không đây sẽ là một tổn thất to lớn!
Nhưng suy đi nghĩ lại, cũng không có cách gì hay.
Cũng không thể cho người lên mạng viết bài, liên tục nhắc đến (Quỷ Tướng) là một trò chơi hay? Hiệu suất kiểu này quá thấp, có khi chẳng có hiệu quả.
Đột nhiên, Nguyễn Quang Kiến vỗ đùi: "Đã có! Tao biết một nhóm chat, bên trong có nhiều họa sĩ rất nổi tiếng, để tao nhờ bọn họ thử xem, có thể họ sẽ giúp."
Lão Hoàng sững sờ: "Mày có tham gia nhóm như vậy à? Sao tao lại không biết?"
"Ai, nói rất dài dòng."
Nguyễn Quang Kiến vừa bật máy tính vừa nói: "Năm đó, không phải tao đi tham dự làm tình nguyện viên trong giải đấu game sao, khi đó tình cờ gặp được lão sư Trần Kỳ. Tao cho anh ấy xem mấy tác phẩm, anh ấy cảm thấy rất có triển vọng, vì vậy đã cổ vũ tao nên phát triển theo con đường này, còn thêm tao vào một nhóm chat."
Cậu dừng một chút rồi nói: "Có điều bọn họ đều là một đám lão làng, tao không có chuyện gì để nói nên đến bây giờ đều là yên lặng núp lùm.”