Dịch: Phong Thanh
Bùi Khiêm ngoài miệng nói ghét bỏ game mạo hiểm loại văn bản quê mùa, nhưng trong lòng rất rõ ràng, quê mùa còn có một nghĩa khác là ổn định!
Trò chơi mạo hiểm bằng văn bản là một dòng game tương đối cổ xưa, nhưng lại là loại hình tương đương ổn, có thể nói kéo dài không suy sút.
Bùi Khiêm có trí nhớ của kiếp trước, hắn biết (Gia trưởng kiểu Trung Quốc) là một game độc lập chọn cách tương tự với dòng game mạo hiểm bằng văn bản vẫn đạt được thành công lớn!
Nhưng Bùi Khiêm không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Vì vậy, hắn muốn triệt để vứt bỏ hình thức dùng văn bản này!
Bùi Khiêm hắng giọng, tiếp tục nói:
"Suy nghĩ của tôi là làm một biểu đồ quy trình lập thể."
"Không sai, chính là như biểu đồ kết cấu phức tạp như mạng nhện."
"Ô vuông trên biểu đồ quy trình là từng gian phòng; mà mỗi đường nét của quy trình là từng hành lang."
"Người chơi đi trên hành lang chính là quá trình lựa chọn các nhánh của sơ đồ; còn các gian phòng khác nhau lại là kết quả của sự lựa chọn này tạo thành!"
"Trong mỗi phòng, có một cánh cửa dẫn tới hành lang, thể hiện sự lựa chọn khác nhau của mỗi người chơi."
"Mọi người nghe hiểu không?"
(Ý tưởng của Bùi Khiêm là dạng cây sơ đồ, chia làm nhiều nhánh, nhiều trái)
Mọi người gật đầu, lại không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Hiểu, nhưng cũng không hiểu!
Bùi Khiêm miêu tả như thế, hầu hết mọi người đều có thể tự hình dung ra hình thức của trò chơi này.
Sơ đồ được vẽ bằng các loại phần mềm ở trò chơi được sử dụng rất nhiều trong ngành trò chơi.
Chủ yếu dùng để thể hiện một mối quan hệ logic nhất định với trình tự quy trình.
Ví dụ như một trình tự nào đó được kích hoạt từ điều kiện ban đầu, trải qua một loạt phán định, cuối cùng đưa ra một kết quả.
Ngay từ khi xuất hiện, biểu đồ quy trình bảo gồm vô số hình vuông và hình thoi cùng chữ viết bên trên, những ô này có rất nhiều mũi tên kết nối với nhau.
Thay thế hết các ô thành từng gian phòng lập thể, có lớn có nhỏ, còn mũi tên đều thay thành từng cái hành lang, toàn bộ sơ đồ quy trình sẽ biến thành một mê cung to lớn.
Mà nhân vật chính đi trong mê cung to lớn này, mỗi cánh cửa đại diện cho một sự lựa chọn nào đó, cuối cùng đi tới một căn phòng cuối cùng, chính là một trong những kết cục của game.
Điều mà mọi người không hiểu là, đây rốt cuộc là loại trò chơi gì?
Chưa bao giờ thấy!
Đừng nói trong nước, kể cả nước ngoài cũng chưa từng nghe đến loại trò chơi này!
Có ổn không?
Tạo ra rất nhiều mô hình 3D tinh xảo như vậy, tạo ra khung cảnh lớn như vậy, cuối cùng tạo ra một trò chơi chỉ đi dạo quanh?
Luôn cảm thấy... Có gì đó không ổn!
Thế nhưng, không có ai sẽ nghi vấn Bùi Khiêm.
Không hiểu?
Không hiểu là được rồi!
Làm sao người bình thường có thể đoán được suy nghĩ của Bùi tổng được?
Cũng chỉ có hai lão làng là Hoàng Tư Bác và Bao Húc có thể miễn cưỡng đoán được ý đồ thiết kế của Bùi tổng, những người khác thì tầm nhìn còn kém xa!
Lữ Minh Lượng biết rõ điều này, vì vậy cầm cuốn sổ nhỏ liều mạng ghi chép.
Cũng may lần này Bùi tổng nói rất tỉ mỉ, không cần đoán già đoán non.
Chỉ cần nghiêm túc làm theo lời Bùi tổng, chuẩn không cần chỉnh!
Lâm Vãn giơ tay nói rằng: "Bùi tổng, tôi cảm thấy đây là một ý tưởng thiết kế khá mới lạ độc đáo! Nhưng người chơi chỉ đi dạo quanh thì có buồn chán không?"
Buồn chán?
Vậy mới tốt!
Đây chính hiệu quả mà ta muốn!
Nhưng vấn đề của Lâm Vãn khiến Bùi Khiêm nghĩ đến một mầm họa khác.
Làm như vậy có được hay không... Còn chưa đủ triệt để?
Nếu chỉ là nhàm chán, e rằng không có chút tác dụng khuyên người chơi dừng lại...
Lỡ như bọn họ rất yêu thích loại cảm giác lựa chọn này, kìm chế sự nhàm chán, nhưng lại vui đến quên cả trời đất thì làm sao?
Lông mày Bùi Khiêm rũ xuống, rơi vào trầm tư.
"Có."
Bùi Khiêm đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay: "Chúng ta thêm lời tự thuật vào game!"
"Lời tự thuật?" Lâm Vãn chớp mắt, có chút không hiểu.
Thêm lời tự thuật vào cũng không phải hiếm thấy. Nhưng chủ yếu thêm vào ở phần mở màn CG.
Nếu như trong trò chơi thêm vào lời tường thuật sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nhập vai.
Bùi Khiêm cười ha ha.
Tại sao phải thêm lời tự thuật?
Chính vì muốn ảnh hưởng cảm giác nhập vai của người chơi khiến bọn họ không thể chơi!
Không chỉ có như vậy, ta còn muốn trắng trợn mang theo hàng lậu, trào phúng player không thương tiếc để bọn họ tức giận, khiến bọn họ chửi ầm lên!
Làm cho họ cảm thấy nhân cách bị sỉ nhục, như vậy bọn họ sẽ đánh giá tiêu cực về trò chơi này, không đề cử, danh tiếng trò chơi sụp đổ, thua lỗ sẽ không còn xa nữa?
Hãy tưởng tượng, mỗi lần người chơi đưa ra một lựa chọn, lời tự thuật của hệ thống sẽ chế nhạo người chơi...
Một trò chơi nhục mạ game thủ!
Chua chát, quá thoải mái!
Người chơi có chút tự kiêu sẽ tức đến đập chuột nhỉ?
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng, giải thích: "Lời tự thuật là cách mà chúng
ta tương tác cùng người chơi."
"Người chơi chạy tới chạy lui, đúng là rất tẻ nhạt, bởi vì hắn giống như một người ngoài, một người đứng xem rất dễ mất hứng thú."
"Chúng ta dùng lời tự thuật giao lưu với họ, như họ chọn một phương án sai, sẽ kích hoạt lời tự thuật A, nếu lựa chọn chính xác thì sẽ kích hoạt lời tự thuật B."
"Bằng cách này, mỗi lần đưa lựa chọn đều sẽ có phản hồi, người chơi sẽ không cảm thấy cô độc và nhàm chán!"
Lâm Vãn bừng tỉnh, gật đầu.
Quả nhiên không hổ là Bùi tổng, có thể nghĩ ra ý tưởng hay như vậy!
Thiên tài thiết kế là gì?
Chính là đây!
Lâm Vãn không thể hồi tưởng lại trải nghiệm làm việc của chính mình ở công ty Thiên Hỏa.
Trong công ty Thiên Hỏa cũng thường mở các cuộc họp như này, dùng trí tuệ quyết định một vài chi tiết của trò chơi nên làm thế nào.
Nhưng, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn!
Bởi vì Chu Mộ Nham đều sẽ hỏi một câu: "Còn trò chơi nào có cách làm tương tự không?"
Nếu như đáp án là có, vậy Chu Mộ Nham sẽ phân tích cách làm trò chơi này có thành công hay không, nếu thành công mới áp dụng.
Nếu như đáp án là không, hoặc có trò chơi từng làm như thế nhưng thất bại, vậy thì ý tưởng này sẽ bị loại bỏ không chút do dự.
Đây cũng không phải trường hợp cá biệt, hầu hết công ty game trong nước đều làm như thế!
Vì an toàn, rất nhiều nhà thiết kế cũng không dám mắc lỗi, thay vào đó là học hỏi kinh nghiệm từ những trường hợp trước.
Vì vậy, rất nhiều trò chơi mới sẽ trở nên rập khuôn, giống từ cùng một khuôn khắc ra.
Còn cách Bùi tổng làm khiến Lâm Vãn không khỏi nể phục.
Căn bản không để ý đến có tiền lệ thành công hay không, dám dũng cảm làm người đầu tiên thử nghiệm!
Loại phong cách này quả thực cao hơn vài bậc so với công ty Thiên Hỏa và Chu Mộ Nham!
Lâm Vãn càng thêm tin chắc, Bùi Khiêm chính là một nhà thiết kế thiên tài, không thể sai được!
Về phần Lữ Minh Lượng, đang cầm cuốn sổ nhỏ liều mạng ghi chép.
Cậu ta chỉ có chút không mù mờ không hiểu vì sao Bùi Khiêm muốn làm như thế.
Nhưng cậu biết rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, tuyệt đối sẽ không đưa ra bất kỳ dị nghị gì, tất cả đều làm theo lời Bùi tổng nói là được!
Thành công thuyết phục mọi người, Bùi Khiêm cảm thấy rất thoải mái.
Cái cảm giác này, quá tuyệt!
Dự án này hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình!
"Ba ngày có bản thảo thiết kế, trong một tuần ra toàn bộ quy trình, hai tuần lễ bên xong toàn bộ tài nguyên mỹ thuật, không có vấn đề chứ?" Bùi Khiêm nhìn về phía Lữ Minh Lượng.
Lữ Minh Lượng lập tức gật đầu: "Yên tâm Bùi tổng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau khi nói xong, cậu có chút chột dạ bồi thêm một câu: "Bùi tổng, nếu như làm không xong, có thể xin tăng ca không?"
Tăng ca là đặc quyền chỉ có nhân viên ưu tú mới có thể nhận, cậu ta không biết được chính mình có tính là nhân viên ưu tú trong lòng Bùi tổng không.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể, nhưng nhiều nhất không thể quá 9 giờ tối. Tuy rằng mọi người đều còn trẻ, nhưng nhất định phải chú ý sức khỏe."
"Đúng vậy!" Lữ Minh Lượng cảm động muốn khóc.
Cách quan tâm này, trừ Đằng Đạt thì còn chỗ nào có chứ?
Nếu không vì Bùi tổng mà máu chảy đầu rơi, vậy còn là người sao!