“Nàng hỏi ta người sáng nay đến là ai hả.” Tôn Nghị Niên dừng lại, sau mới nói, “Nàng có biết Tiểu Chiêu vương không?”
Dư Hạm không biết Tiểu Chiêu vương là ai cả, trong mắt nàng, vương hay hầu cũng như thần tiên trên trời, sờ không thấu chạm cũng không tới.
Nên khi nghe Tôn Nghị Niên hỏi, nàng cũng chỉ lẩm bẩm: “Hóa ra là vương gia trong cung, hèn gì tuấn tú thế.”
“Y đến để điều tra cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố.” Tôn Nghị Niên nghiêm túc nói, “Bao năm nay, có một người ẩn náu rất kỹ, không hề để lộ bất cứ tung tích nào, nhưng y chỉ vừa mới đến mà đã bị y dụ ra.”
Dư Hạm không hiểu nửa lời sau, chỉ hỏi: “Y muốn điều tra sơn tặc à? Sơn tặc cũng đã chết năm năm rồi, sao bây giờ mới điều tra?”
“Có thể vì năm ấy máu chảy trên núi Trúc Cổ quá nhiều.” Tôn Nghị Niên cười bất lực, “Lúc đó… ta cũng ở trên núi.”
“Thiếp biết mà.” Dư Hạm nói. Chuyện vừa qua, hai người ôm ấp vuốt ve, nàng vẽ vòng tròn lên vai Tôn Nghị Niên, “Gia của chúng ta ấy, là đại anh hùng diệt loạn kia mà.”
Nhưng Tôn Nghị Niên lại không có phản ứng gì, ông ta xoay mặt đi, lặp lại lần nữa, “Ta nói là, lúc đó, ta cũng đang ở trên núi Trúc Cố.”
Dư Hạm ngẩn người.
Tuy không phải người quá thông minh, nhưng khi nghe Tôn Nghị Niên nói thế thì nàng lại lờ mờ hiểu được điều gì.
Quá nhiều sơn tặc đã chết trên núi Trúc Cố, vụ án ấy có thật sự sạch sẽ không? Đã nhiều năm trôi qua, dân chúng Thượng Khê dẫu phẫn uất cũng không dám vọng ngôn, nhưng oan khuất theo máu ngấm xuống đất, cuối cùng đã kinh động đến Diêm vương, quỷ sai muốn đến nhân gian bắt người đòi nợ.
Mà món nợ này, có lẽ sẽ tính với Huyện lệnh Tôn Nghị Niên đầu tiên.
Giọng Dư Hạm vút cao, cuống quít nói, “Thế thì sao? Lúc ấy chàng ở trên núi, nhưng tướng quân triều đình bảo muốn tiêu diệt sơn tặc mà, đấy có phải chuyện chàng quyết được đâu? Hơn nữa, bao năm qua, không phải mọi việc trong nha môn đều do Tần sư gia giải quyết sao, chàng chỉ đứng trên danh nghĩa, có biết chuyện đâu, Chiêu vương gì gì kia tới, nếu mà hỏi, thì chàng giải thích là được mà?”
“Ai nói ta không biết, ta biết hết,” Tôn Nghị Niên nằm thẳng trên giường, cười khổ một tiếng, hồn phách như bay mất nửa, “Đâu phải chỉ mỗi mình Tiểu Chiêu vương tới Thượng Khê này. Nàng không biết đâu, quan phủ Thượng Khê bây giờ đã không còn thuộc về ta nữa rồi.”
Ông ta dừng lại, lên tinh thần, đứng dậy mặc quần áo, “Thế cũng hay, cứ kết thúc như vậy đi, từ nay trở đi, đừng ai phải chết vì ngọn núi Trúc Cố này nữa.”
Dư Hạm nghe ra sự tự trách trong lời của ông, lật đật mặc quần áo vào theo, “Thiếp không biết? Sao thiếp lại không biết chứ! Gã Tần Cảnh Sơn đó đúng là nhắm vào chàng mà! Năm xưa chính chàng đã cứu mạng ông ta, rồi sau đó ông ta phạm tội, không có công ăn việc làm, nên chàng mới dẫn ông ta đến nha huyện. Đến đào kép như thiếp còn biết “nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”! Còn ông ta thì hay rồi, đến chỗ chàng làm sư gia, ôm hết việc vào người, biến cả nha huyện thành lãnh địa của mình! Chuyện đó thôi đã đành, còn lão Tưởng Vạn Khiêm kia, không phải hồi đấy do ông ta xúi giục à? Chính ông ta xúi Tưởng Vạn Khiêm lên núi Trúc Cố, kết giao với Cảnh Thường! Ha, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn chàng chịu trách nhiệm, đạo lý gì thế kia? Tính hắt hết nước bẩn lên đầu một mình chàng chắc!”
Tôn Nghị Niên đã mặc quần áo xong, nghe được vậy cũng chỉ ậm ờ nhìn nàng ta.
Cuối cùng ông ta chẳng nói gì, đẩy cửa ra gọi người hầu tới, lấy tay nải đã chuẩn bị từ tối qua vào, đặt lên bàn, dặn dò một lần nữa: “Tiểu Chiêu vương đến rồi, Thượng Khê sẽ sớm xảy ra chuyện thôi, nàng… nhân lúc này mà đi đi, đồ trong tay nải đủ cho nàng sống nửa đời sau.”
Dư Hạm nhìn tay nải trên bàn, vẫn do dự, “Chàng muốn thiếp đi thật à, còn người trong nhà chàng?”
Ý nàng là sư tử Hà Đông trong nhà ông.
Khóe miệng Tôn Nghị Niên giật giật, không rõ là mếu hay cười, “Bà ấy còn dứt khoát hơn cả nàng, tối qua lúc ta đề cập chuyện này, bà ấy đã dẫn hai con rời đi rồi.”
Dư Hạm nghe thế lại thấy vui.
Thượng Khê sắp xảy ra chuyện, ông cho sư tử Hà Đông rời đi, đồng thời cũng bảo nàng nên đi, chứng tỏ trong lòng ông nàng cũng có vị trí ngang bằng chính thê.
“Được rồi.” Dư Hạm bật cười, “Thế thiếp sẽ đi từ từ chậm rãi, đợi chàng giải thích rõ vụ án với Vương gia xong, có thể sẽ đuổi theo thiếp!”
Tôn Nghị Niên không đáp, chỉ nhìn nàng, sau đó xoay người rời đi.
Dư Hạm không đuổi theo, nhìn ông lên xe ngựa đi xa rồi mới hấp tấp về phòng, mở tay nải ra xem, ai ngờ lại hết hồn.
Trong tay nải là một hộp gỗ rộng chừng một thước rưỡi, đựng toàn vàng ròng sáng rực!
Thượng Khê sắp chết nghèo đến nơi, dù oan gia nhà nàng có nhịn ăn nhịn uống tích góp bổng lộc cả đời cũng chưa chắc tích bằng được một góc số tiền trong hộp! Rốt cuộc ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền thế này?
Lúc nãy Tôn Nghị Niên nói gì mà vương gia, gì mà án cũ, chẳng liên quan đến Dư Hạm chút nào, thế nên nàng mới không để tâm, nhưng hộp vàng này quá chân thực, Dư Hạm nhìn số vàng đó, cuối cùng thâm tâm cũng cảm thấy hốt hoảng, nàng giơ một tay ôm ngực, tay kia ngoắt gọi người ngoài phòng, “Thím Ngô, nhanh lên, mau chóng thu dọn, chúng ta phải đi, phải đi ngay!”
***
Trời còn chưa sáng, Triêu Thiên ngáp dài bước ra khỏi phòng – đây là thói quen của hắn, ngủ sớm dậy sớm, không có việc thì tập võ, có việc thì giải quyết. Đẩy cửa hành lang ra, vừa đi tới khúc cua đã thấy Tạ Dung Dữ bước ra từ trong phòng.
Triêu Thiên vội vàng tiến tới: “Công tử dậy
sớm thế ạ?”
Tạ Dung Dữ nhìn hắn: “Đã viết thư xong chưa?”
Triêu Thiên ngơ ngác: “Thư gì ạ?”
Tạ Dung Dữ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Triêu Thiên nhớ ra rồi, một ngày sau khi gặp lại thiếu phu nhân, công tử dặn hắn nếu không cho gọi thì không được phép vào nhà, ngoài ra còn dặn hắn viết thư cho Đức Vinh đang ở Trung Châu, bảo hắn mau tới Lăng Xuyên.
Triêu Thiên đáp: “Đã viết xong rồi ạ, nhưng phải mất mấy hôm mới đưa thư đến được Trung Châu.”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, đi xuống cầu thang, Triêu Thiên theo sau, thấy chủ tử có vẻ mệt mỏi thì rót một cốc trà đặc, quan tâm hỏi: “Có phải tối qua công tử ngủ không ngon không?”
Tạ Dung Dữ phớt lờ hắn.
Triêu Thiên nghĩ ngợi, đoạn lấy làm ăn năn: “Lỗi tại thuộc hạ, không nên bày kế để công tử và thiếu phu nhân chia gian ở.” Hắn thật lòng thật dạ suy nghĩ cho phu nhân và công tử nhà mình, “Nói gì đi nữa cùng phòng mà không chung giường cũng ảnh hưởng nhau, mà nếu thiếu phu nhân không thích chung phòng với công tử, vậy chi bằng thuộc hạ sai ông chủ dọn dẹp phòng chữ Nhân để thiếu phu nhân chuyển sang.”
Tạ Dung Dữ dừng bước, ánh mắt lại dừng trên người Triêu Thiên.
Một lúc sau, y đưa tay cầm lấy cán đao bên hông Triêu Thiên, rút đầu đao ra, “Thanh đao này xài có được không?”
Triêu Thiên gật đầu cái rụp: “Xài ngon lắm ạ!”
Tạ Dung Dữ nói: “Nếu xài được thì lại đi viết thư cho Đức Vinh đi, nhân tiện cũng viết thư gửi về kinh, gọi Trú Vân Lưu Phương tới Lăng Xuyên, nhanh nhất có thể.”
Triêu Thiên không hiểu lắm, “a?” lên một tiếng.
Tạ Dung Dữ thu tay về, thanh đao tuột xuống vào vỏ, lạnh lùng nói, “Lập tức, ngay bây giờ!”
***
Đến khi Triêu Thiên gấp rút viết thư xong thì Thanh Duy cũng đã thức – thế mà tối qua nàng ngủ ngon giấc thật. Nàng mặc vào áo bào huyền ưng, đội mũ lụa đen đi xuống đầu, Chương Lộc Chi và Huyền Ưng vệ cũng đã có mặt.
Nhân số Huyền Ưng vệ ít đi một nửa, có lẽ đã cắt nhân lực hộ tống mấy người ông Cát rời thành hôm qua. Tạ Dung Dữ hỏi: “Thế nào rồi?”
Chương Lộc Chi đáp: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp Ngu hầu, nhân chứng được bảo vệ đầy đủ, sáng nay nhận được tin nhóm ông Cát đã bình an rời Thượng Khê, có lẽ Vệ Chưởng sứ sẽ nhanh chóng tiếp nhận bọn họ.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, lại hỏi: “Còn Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn thì sao, các ngươi đã điều tra được gì chưa?”
Tạ Dung Dữ đã phái người điều tra nha huyện Thượng Khê trước khi đến nơi này, chẳng qua người sau lưng Huyện lệnh và sư gia không đơn giản, muốn điều tra bọn họ phải nhờ cậy quan hệ khá nhiều, thành thử khá khó khăn.
Chương Lộc Chi bảo: “Hôm trước Kỳ hộ vệ gửi thư tới nói Châu doãn Lăng Xuyên đồng ý hỗ trợ, hiện tại đã có manh mối, chỉ còn chờ phong thư trả lời từ kinh thành. Hôm qua thuộc hạ có vào thành Thượng Khê nghe ngóng, lại nghe được vài chuyện lạ.”
“Mọi người nói Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn là bạn tốt từ thời thiếu niên, còn từng học chung trường. Tần Cảnh Sơn học giỏi, lấy được công danh Tú tài sớm hơn cả Tôn Nghị Niên, nhưng vào năm thứ hai sau khi ông ta thi đậu Tú tài, do trượt chân rơi xuống nước nên đổ bệnh nặng kéo dài, làm trễ kỳ thi Cử nhân. Tần Cảnh Sơn đúng là số khổ, nghỉ dưỡng mấy năm, cuối cùng bệnh tình cũng thuyên giảm, quyết định đi thi lần nữa, ai ngờ lại phạm tội bị tống vào nhà lao, về sau triều đình cũng tước công danh của ông ta. May có Tôn Nghị Niên nhớ tới bạn cũ, mấy năm sau khi thi đậu Cử nhân thì đến Thượng Khê làm Huyện lệnh, dùng thủ đoạn để cứu Tần Cảnh Sơn, còn để ông ta đi theo mình làm sư gia.”
Thanh Duy nghe thế, nói: “Thế thì Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn chỉ là bạn cũ giúp đỡ nhau bình thường thôi mà, có gì lạ đâu.”
Chương Lộc Chi đáp: “Có điều này hẳn thiếu phu nhân không biết. Thuộc hạ nghe được rằng, năm ấy Tần Cảnh Sơn rơi xuống nước là bị người ta hãm hại, sở dĩ còn sống cũng nhờ Tôn Nghị Niên cứu mạng. Về sau, Tần Cảnh Sơn phạm tội giết người anh họ đã đẩy mình xuống nước ngày xưa. Tội giết người mà chỉ bị tống vào lao ngục thì quả là ly kỳ, rồi hồi đó Tôn Nghị Niên chỉ mưới là Huyện lệnh trẻ tuổi, vừa có cách cứu ông ta ra lại còn để ông ta làm sư gia của mình, càng thêm khó hiểu. Nếu đúng như thế, Tôn Nghị Niên khác gì phụ mẫu tái sinh mang ơn cứu mạng với Tần Cảnh Sơn đâu, Tần Cảnh Sơn phải cảm đội ơn đức ông ta mới phải. Nhưng không, từ khi Tần Cảnh Sơn lên làm sư gia Thượng Khê, quan hệ giữa ông ta với Tôn Nghị Niên dần có xích mích lục đục, nhất là những năm gần đây, ông ta tự xử lý hết mọi chuyện lớn bé trong nha huyện, cả nha môn gần như biến thành đất của ông ta. Còn Tôn Nghị Niên, vẫn cứ để mặc ông ta làm vậy. Giờ hai người họ chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng.”