Thanh Vân Đài

Chương 153


trước sau

Nụ hôn lần này rất mãnh liệt, khác hẳn với mọi khi.

Hơi thở ấm áp hòa cùng tình cảm cuồng nhiệt cháy bỏng, thậm chí Thanh Duy còn chưa kịp tiếp đón đã nhanh chóng bị y tấn công, y duỗi tay ôm eo nàng, ép nàng phải lùi dần về phía sau, lùi tới mức suýt chạm vào cửa, khuỵu chân ngồi xuống giường.

Cái nóng ngày hè đã được đêm tối xua tan, cảm giác thanh mát bao trùm căn phòng, ấy thế nhưng hơi thở của y lại khơi lên một đợt sóng nhiệt.

Sóng nhiệt phập phồng hóa tình ý thành mật ngọt, quyện cùng hương rượu dịu êm khiến nàng chìm đắm trong men say nơi này.

“Chẳng phải nàng đã hỏi ta… dặn nàng về sớm làm gì sao.” Tạ Dung Dữ thở gấp, tròng mắt tối sẫm, “Đây chính là điều ta muốn làm.”

Y nhẹ buông cô gái trước mặt, tóc mái, mái tóc lòa xòa rũ hai bên thái dương, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn sau nụ hôn cuồng nhiệt.

Hôm nay lúc ở trên xe ngựa, một câu “chàng nói đi, chàng bảo ta về sớm làm gì” vừa như tra hỏi lại rất thản nhiên của nàng khiến con tim y hẵng còn rung động đến tận bây giờ.

“Còn nàng?” Y hạ thấp giọng, hỏi lại lần nữa, “Nàng vội vã trở về như thế là muốn làm gì?”

Thanh Duy nhìn Tạ Dung Dữ.

Dưới làn mi cong vút là một đôi mắt đẹp, hàng mi rũ nhẹ, đuôi mắt sắc sảo bị màn đêm che khuất, trong mắt chỉ còn lại ngân hà và sương chiều hòa quyện cùng nhau, làm ánh mắt y trở nên thâm thúy sâu nặng, nặng tới mức chìm vào trái tim nàng.

Sao lại có người tuấn tú đến dường này?

Thanh Duy không khỏi nghĩ.

Nàng không lên tiếng, vươn tay đặt lên vai y, ngửa mặt tiến tới gần, chạm vào khóe môi y. Tạ Dung Dữ quay đầu sang, nhanh chóng đón nhận chiếc hôn ấy.

Lần thứ hai hơi thở giao nhau khác với sự tấn công mạnh mẽ ban nãy, nàng cũng lưu luyến tư vị trong đó, như lạc vào con đường dài trong sân vườn vô tận, chỉ biết theo y rẽ hoa vén liễu.

Quấn quít triền miên chẳng biết bao lâu, hai người mới thoáng tách ra, Thanh Duy do dự, lí nhí nói: “Nhưng hôm nay không tiện.”

“Ta biết, Nhạc tiền bối nói chúng ta tìm ngày lành rồi hãy báo cho nhạc phụ nhạc mẫu biết chuyện của chúng ta.” Giọng Tạ Dung Dữ trầm bổng, “Tiểu Dã của ta là cô nương nhà lành mà.”

Lần trước thành thân còn chẳng được dùng tên thật, nói gì đến bái cao đường?

Nàng là cô nương nhà lành, y nên chu toàn đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa mới đúng.

Tiếc rằng từ đấy đến giờ trong suốt quãng thời gian dài, tương phùng tạm biệt đều diễn ra vội vã, vướng víu tục lệ, lại quên phải báo chuyện thành thân cho cha mẹ dưới suối vàng.

“Không phải thế.” Thanh Duy cụp mắt, “Hôm nay… trong người ta không tiện.”

Tạ Dung Dữ ngẩn ra, lập tức hiểu ý của nàng, cười bảo: “Không sao.”

Y bế nàng lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường, cúi người vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi: “Đã chuẩn bị nước tắm chưa?”

Y là người thích sạch sẽ, lúc trở về vẫn chưa tắm rửa, vừa nãy cũng chỉ quấn quít nhau trên sạp nhỏ.

Thanh Duy gật đầu: “Chuẩn bị rồi, cứ cách một khắc là Lưu Phương lại thêm nước ấm.”

***

Hương thơm thoang thoảng trong phòng, dẫu gì Trú Vân và Lưu Phương cũng là cung nữ nên rất biết cách hầu hạ, trời vừa tắt nắng là dùng ngải cứu đuổi muỗi, lại đặt một chậu nước đá ở đầu gió, lúc này mở phanh cửa sổ, gió lùa vào mát lạnh sảng khoái.

Tạ Dung Dữ tắm rửa xong quay vào, chỉ châm một ngọn đèn tù mù, vén rèm lên giường, vươn tay ôm Thanh Duy vào lòng.

Tóc nàng có mùi bồ kết nhàn nhạt, bộ trung y đang mặc mới toanh, lớp lụa vừa mềm lại mỏng, có cảm giác như chạm được hẳn vào da. Thanh Duy rất gầy, khi cả hai mới gặp lại nhau ở Thượng Khê, chỉ một vòng tay của y đã có thể ôm trọn cơ thể gầy guộc của nàng, cũng may bây giờ đã có da có thịt hơn. Nhưng nàng lại không béo, dáng người thon thả mảnh mai, ban ngày thường mặc áo bào Huyền ưng che giấu thân phận nên rất khó nhận thấy, như thể sự mềm mại yêu kiều của nàng chỉ phô bày khi tối về nằm trong vòng tay y.

Đợi bao giờ sự việc xong xuôi, phải mua thật nhiều y phục váy vóc cho nàng mới được.

Người trong lòng cựa quậy, Thanh Duy ngẩng mặt lên, khẽ gọi: “Quan nhân.”

Đã lâu lắm rồi nàng không gọi y như thế.

Hai tiếng “quan nhân” lọt vào tai làm con tim rung động, Tạ Dung Dữ thấp giọng đáp lại.

“Bây giờ chúng ta đã trộm được Tứ cảnh đồ, Khúc Bất Duy chỉ cần kiểm tra nhà kho sẽ biết ngay, sắp tới chúng ta phải đối phó thế nào đây?”

Tạ Dung Dữ cụp mắt nhìn nàng, cười bảo: “Khó khăn lắm mới có thể trở về, thế mà nàng vẫn nghĩ chuyện này à?”

Không phải đang băn khoăn vấn đề này.

Nàng đã nghĩ đến băn khoăn này lúc ở trên đường về, nhưng vẫn không biết phải giải quyết làm sao, định bụng khi về sẽ hỏi quan nhân.

Tạ Dung Dữ nói: “Sớm muộn gì Khúc Bất Duy cũng sẽ biết Tứ cảnh đồ bị trộm, e rằng hiện tại không chỉ Khúc Bất Duy, mà cả phía Chương Hạc Thư, Chương Lan Nhược, thậm chí là Đình Lam đều đã có động tĩnh.”

Chương Đình và Khúc Mậu chưa hẳn đã biết chân tướng, nhưng bọn họ là con trai của hai người Chương Khúc, lại còn đang ở Lăng Xuyên, ít nhiều gì cũng sẽ bị cuốn vào.

“Đi đến bước này thì rất khó tránh khỏi mâu thuẫn, bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm là phải nhanh lên.”

Phải nhanh chân tìm được bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại.

Thanh Duy gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Người trong lòng im lặng, hơi thở cũng nhẹ đi, Tạ Dung Dữ tưởng nàng đã ngủ, cụp mắt nhìn nàng, lại thấy nàng khép nhẹ rèm mi, sương giăng hai mắt.

“Đang nghĩ gì thế?” Tạ Dung Dữ ôn tồn hỏi.

“Quan nhân, ta nói với chàng chuyện này.” Thanh Duy im lặng một lúc, đoạn nói, “Sư phụ ta lừa ta.”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng không đáp.

“Năm xưa triều đình hạ lệnh truy nã thân quyến của Ôn thị, sư phụ nói ông ấy bị lính triều đình bắt. Thực ra không phải, là ông ấy đã chủ động đầu thú.” Thanh Duy nói.

“Thời gian ấy ta đang ở núi Bách Dương, tuy có Tào Côn Đức bảo vệ nhưng ta vẫn biết tình hình ở huyện Sùng Dương thế nào. Tuy trong huyện được canh phòng cẩn mật, nhưng cũng không khó để trốn thoát vài tốp lính. Chỉ cần muốn thì ta cũng trốn được, huống hồ là sư phụ, làm gì có chuyện ông ấy dễ dàng sa lưới? Rõ ràng ông ấy chủ động đầu thú, ông ấy làm vậy là vì… ta.” Thanh Duy nói, “Sư phụ là người Nhạc thị có công, chỉ khi ông đầu thú thì dân chúng mới hết bất bình, triều đình sẽ thôi truy lùng ta, bằng không, cho dù là Tào Côn Đức đi nữa cũng khó che giấu thân phận giúp ta trong tình hình ấy. Tuy ta không biết rốt cuộc sư phụ đã ở đâu trong mấy năm qua, nhưng ta đoán chắc hẳn ông ấy không được tự do, bởi
vì ông ấy sẽ không bao giờ để ta phải một thân một mình, chắc chắn sẽ tới tìm ta.”

Tạ Dung Dữ ôm chặt Thanh Duy, “Nàng nghĩ ra điều này từ lúc nào?”

“Từ lúc sư phụ nói là ta đã thấy lạ rồi.” Thanh Duy đáp, “Không lâu sau thì hiểu ra, kết hợp với tình hình hồi ấy, cũng không khó để đoán.”

Nói đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Dung Dữ, đôi mắt trong veo tựa gương sáng, “Nhưng ta sẽ không nói cho sư phụ biết là mình đã đoán ra. Sư phụ lừa ta chắc chắn vì không muốn ta gánh vác quá nhiều điều, ông ấy hi vọng ta có thể sống tự do tự tại như quãng thời gian còn ở Thần Dương.”

Vậy thì nàng sẽ vờ như không biết, như mong muốn của Nhạc Ngư Thất.

Thanh Duy nhìn Tạ Dung Dữ, “Hôm nay sư phụ giữ chàng lại nói những gì vậy?”

Tạ Dung Dữ lên tiếng, “Ta hỏi cưới nàng, ông ấy suy nghĩ… rồi đồng ý rồi.”

“Sư phụ đồng ý ư?”

Tạ Dung Dữ đáp phải, “Đúng thế.”

“Ngoài bảo chúng ta tìm ngày lành báo cho cha mẹ biết tin, sư phụ còn nói gì nữa không?” Thanh Duy hỏi.

Tạ Dung Dữ dịu dàng nói: “Nhạc tiền bối không nói gì cả, nhưng nàng đấy, nàng có mong muốn gì không, chẳng hạn tổ chức lại hôn sự lần nữa? Miễn là nàng muốn.”

Y đều có thể thực hiện.

Thanh Duy lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần đâu.”

Tạ Dung Dữ hỏi: “Vì sao?”

Thanh Duy nhìn y.

Ánh đèn tù mù hắt qua lớp rèm, ngưng thành màn sương lượn lờ trong giường. Làn sương ấy dừng trên đôi mắt y, đẹp ngỡ như mơ, sáng tựa sao trời.

Hôn sự lần tới phải đợi đến bao giờ?

Thanh Duy hé môi, nhưng không có cách nào thốt lên thành lời.

Nàng bèn vòng tay ôm cổ y, áp sát người dán vào vành tai y, giọng nhẹ bẫng, “Quan nhân, ta không muốn đợi nữa.”

Từng câu chữ theo gió đưa vào tai, từ từ chạm thấu lòng y, ba chữ “không muốn đợi” như sợi tơ bé nhỏ phe phẩy con tim y, chỉ một thoáng đã làm bùng lên ngọn lửa mãnh liệt. Không đợi Thanh Duy phản ứng, Tạ Dung Dữ giơ tay ôm gáy nàng, quay mặt sang môi kề môi, sau đó chống người nhổm dậy, một tay vòng qua dưới lưng nàng, nhốt nàng ở dưới người.

Đôi mắt lạnh lùng vốn có của y nay nhuốm đầy lửa đỏ, hơi thở càng lúc càng nặng nề, rẽ hoa vén liễu trong khu vườn nhỏ là cảnh đẹp nhân gian khó diễn tả bằng lời.

Y thở hổn hển: “Tiểu Dã, không phải ta đã nói, ban đêm đừng có như vậy…”

Nhưng cả hai vẫn dán chặt lấy nhau, thậm chí nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác thường của y, dù có cố gắng kiềm chế tới đâu vẫn không thể kìm nén được bản thân mình.

Y vén tóc nàng sang một bên, như chuồn chuồn điểm nước, những chiếc hôn lần lượt rơi xuống vành tai nàng, mí mắt, tóc mai rồi đến cằm…

Như thể nếu làm thế thì có thể giải tỏa, mà cũng chỉ có thể giải tỏa bằng cách này.

“Quan nhân.” Thanh Duy khẽ gọi.

Tạ Dung Dữ khàn giọng đáp lại.

“Nếu chàng muốn…” Nàng đẩy nhẹ y, nhìn vào mắt y, “Ta giúp chàng nhé?”

Tạ Dung Dữ khựng lại, “Nàng giúp ta?”

Thanh Duy gật đầu, chống tay lên vai y, “Không phải còn có rất nhiều cách à? Có thể dùng tay, rồi cả…”

Nàng cảm thấy khó nói ra, cắn nhẹ môi dưới, đôi môi sau nụ hôn căng mọng ướt át.

Tạ Dung Dữ cũng nhìn nàng, tròng mắt càng thêm sâu, “Nàng nghe được thứ này… ở đâu?”

Thanh Duy dẩu môi: “Ta ở bên ngoài biết bao nhiêu năm, có vài chuyện dĩ nhiên là nghe được rồi.”

Nàng nghĩ ngợi, đoạn giải thích: “Hồi còn ở Nhạc Châu, có một lần đang đi tìm sư phụ thì phải vào kỹ viện để trốn quan binh, ở đó có một kỹ nữ rất tốt, không những chứa chấp ta mà còn bảo vệ ta nữa. Chỉ là nàng ấy phải tiếp khách ban đêm, ta buộc lòng ngủ trên cột xà, thỉnh thoảng nàng ấy còn nói chuyện với các tỉ muội về cách lấy lòng quan khách, nên ta cũng nghe được một hai.”

Nhưng hồi ấy nghe chẳng hiểu gì, về sau lang bạt thời gian dài, tiếp xúc với đủ hạng người mới dần hiểu ra.

Bàn tay Thanh Duy men theo vạt áo để mở của Tạ Dung Dữ lần xuống dưới, nhỏ giọng nói: “Quan nhân, ta tình nguyện mà. Chỉ là ta không hiểu cho lắm, chàng dạy ta có được không?”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng đăm đăm, trung y cởi nửa, suối tóc xõa tung trên gối, phủ lên đầu vai trắng như tuyết của nàng.

Y nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nắm tay nàng, hạ giọng nói: “Không cần.”

“Nếu bắt đầu, chưa chắc ta đã có thể dừng lại.”

“Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên của chúng ta, không thể để nàng chịu tủi được.” Y hôn nhẹ lên tay nàng, “Lần này bỏ qua, về sau ta sẽ từ từ dạy nàng.”

Y ngồi dậy, ôm Thanh Duy vào lòng, ôn tồn hỏi, “Cái kia của nàng, bao lâu nữa thì hết?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên, phải năm sáu ngày mới hết sạch được.” Thanh Duy nói.

Nhưng nghĩ một lúc, nàng nhanh chóng bổ sung, “Nếu mà nhanh, ba bốn hôm cũng được.”

Tạ Dung Dữ bật cười, cụp mắt nhìn nàng, “Năm sáu ngày thì năm sáu ngày, chuyện ấy không thể qua loa, ai lại đi cò kè với chính cơ thể của mình hả?” Đôi mắt y trở nên nhẹ nhàng hơn, “Cũng được, gần đây ta đang bận xem hồ sơ, để nhân tiện tìm ngày lành tháng tốt.”

Thanh Duy nói: “Hồi trước chàng xem hồ sơ cả ngày lẫn đêm không biết mệt, là vì chuyện này?”

Đương nhiên là vì vụ án rồi.

Nhưng xem cả ngày lẫn đêm, dĩ nhiên cũng có một phần nguyên nhân ấy.

Tạ Dung Dữ cười khẽ, “Đúng thế, có Tiểu Dã cô nương quyến rũ như vậy ở bên cạnh ta mỗi tối, sao ta có thể không muốn…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện