“Không, không phải như vậy, phụ thân sai rồi…”
Nghe những gì Chương Hạc Thư vừa nói, Chương Đình rơi vào hoang mang, nhưng rốt cuộc phụ thân đã sai ở đâu thì hắn không thể chỉ ra.
Những sĩ tử đã được Tiểu Chiêu vương điều tra, Thẩm Lan, Phương Lưu, kể cả Từ Thuật Bạch, không phải bọn họ đều vì dục vọng riêng nên mới bước lên Tiển Khâm Đài sao? Thậm chí trong danh sách ban đầu, không phải con em thế gia được hưởng ơn nhờ cha ông cũng tranh giành nhau, mong rằng mình có thể được chọn lên Tiển Khâm Đài ư?
Chương Đình muốn nói, nhưng, con người mà!
Đấy mới chính là con người, dù thiện hay ác, trong lòng vẫn sẽ có dục vọng không thể kiềm chế.
Tại sao phải yêu cầu sự thuần túy?
Đến mức Tiển Khâm Đài biến thành Thanh Vân Đài, còn phụ thân hắn, để bù đắp thiếu sót của bản thân nên mới độc chiếm vài suất lên đài, ông có lỗi lầm gì?
Chương Đình có cảm giác tảng đá lớn treo cao trong lòng trên suốt quãng đường mình đến đây đã rơi xuống tự lúc nào không hay, đập nát niềm tin xưa nay của hắn, chỉ còn lại sự dạy dỗ cũng lung lay chống đỡ hắn nói ra lời kế tiếp, “Nhưng… Theo con thấy, nước sông Thương Lãng, tẩy sạch cổ tà, trong số nhiều người lên Tiển Khâm Đài, nhìn đài tháp được xây nên, dù chỉ một người tưởng nhớ những sĩ tử trầm mình năm ấy, thì Tiển Khâm Đài vẫn xứng với cái tên của nó, chẳng hạn như… chẳng hạn như Tiểu Chiêu vương, Vong Trần, cả nữ Ôn thị…”
“Nữ Ôn thị?” Chương Hạc Thư cười khẩy, “Anh đi mà hỏi Ôn Thiên đã qua đời, vì sao ông ta đồng ý rời núi xây dựng Tiển Khâm Đài? Còn không phải là để truy điệu người vợ quá cố của mình? Tiểu Chiêu vương được cử đến núi Bách Dương khi chỉ mới mười bảy tuổi, anh tưởng từ nhỏ được phong hàm đón vào cung, gánh lấy kỳ vọng của biết bao người sau khi sĩ tử trầm mình là mong muốn của y? Y cực kỳ ghét chuyện đó, Tạ Trinh phụ thân y đặt cho y cái tên Dung Dữ là mong y có thể tự do tự tại, nhưng nhiều năm qua, y có ngày nào được sống tự tại không? Mất cha từ tấm bé, thời niên thiếu bị nhốt trong thâm cung, cho dù mấy năm trước phải sống dưới tên của người khác, nhưng không phải cũng bị tâm ma quấn thân, không thể thấy mặt trời sao? Con cho rằng vì sao y lại dốc sức tìm ra chân tướng như thế? Vì những sĩ tử đã mất mạng kia ư? Không, y cũng chỉ vì bản thân y. Không ai hơn y mong muốn được cởi bỏ xiềng xích, bước ra khỏi vũng bùn này, chỉ là y che giấu quá giỏi khiến người ngoài không tài nào nhìn ra.
À phải rồi, còn cả Trương Vong Trần. Hắn lại khác với Tiểu Chiêu vương, Tiểu Chiêu vương muốn thoát khỏi vũng bùn này, còn hắn lại liều mạng nhảy vào. Lão thái phó thương hắn số khổ nên mới đặt cho hắn cái tên Vong Trần, hi vọng hắn có thể quên đi những hỗn loạn trần thế. Nhưng anh nhìn hắn đi, anh tưởng hắn rời kinh hai năm không quan tâm thế sự là xuất phát từ khiêm tốn, không nhiễm bụi trần? Từ khi nữ Ôn thị lên kinh, hắn nhúng tay vào ít lắm sao? Hắn làm tất cả những chuyện này vì điều gì? Vì sợ rằng trên núi Bách Dương không có đài cao, trăm năm sau sẽ không còn ai nhớ tới cha anh hắn đã chết oan.
Cha nói rồi, Thanh Vân Đài thỏa mãn dục vọng của mỗi một cá nhân, dù là Tiểu Chiêu vương hay Vong Trần đi nữa, và cả nữ Ôn thị kia, bọn họ cũng chỉ vì mình, chưa bao giờ vì người khác.”
Chương Đình kinh ngạc nhìn Chương Hạc Thư, trong khoảnh khắc, người cha vĩ đại thanh liêm trong mắt hắn lại trở nên vô cùng xa lạ, ngay đến lời thốt ra cũng khiến hắn không cách nào thích ứng.
Có lẽ, hắn chưa bao giờ hiểu phụ thân.
Phụ thân không chỉ là người thân của hắn mà còn là một cá nhân riêng lẻ có máu có thịt, từ lúc ông còn bé cho tới tuổi thiếu niên, rồi đi đến tuổi già hôm nay, biết bao vui buồn trắc trở từng trải đã ủ thành chấp niệm và tâm nguyện của ông bây giờ, trong đó có rất nhiều chuyện mà Chương Đình thân làm con không thể nào chứng kiến.
Thậm chí hắn không có tư cách để chỉ trích.
Chương Đình cúi đầu, người cũng sắp sửa vào tuổi ba mươi, lúc này ở hắn không còn sự kiêu ngạo lạnh lùng nữa, thay vào đó trong mắt lại toát lên vẻ đau đớn bàng hoàng, thậm chí là mơ màng ngơ ngác.
Thấy hắn như thế, Chương Hạc Thư hạ giọng bảo: “Anh không muốn giúp Phong Nguyên thì không cần giúp, cũng không cần tìm Sầm Tuyết Minh nữa, về Lăng Xuyên đi, nếu anh không muốn ở lại Đông An thì có thể tới núi Bách Dương tiếp tục đốc công, nếu không muốn đốc công thì viết tấu xin hồi kinh, Quan gia cũng không ép anh làm gì, nói tóm lại, anh không cần tới mỏ khoáng Chi Khê.”
“Tại sao không thể đến mỏ khoáng Chi Khê?” Chương Đình làm quan nhiều năm, khứu giác vô cùng nhạy bén, hắn bình tĩnh hỏi, “Mỏ khoáng bên kia sắp có loạn à?”
“Anh không cần biết.” Chương Hạc Thư nói, “Anh đi đi, nếu bị ai biết anh đột nhiên đến Trung Châu, đối với cả anh và cha đều không có lợi.”
Chương Đình há miệng như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng hắn chẳng thể thốt lên dù chỉ một từ, im lặng cười khổ, xoay người bước ra viện.
Hắn đứng giữa sân một lúc, nhìn bức tượng phù điêu khắc hình cá chép vượt long môn. Bức phù điêu này được Chương Hạc Thư mời thợ thiết kế riêng, một con cá bình thường lại nhảy cao quá ngọn sóng, như vậy là có thể bay xa vạn dặm, thực hiện nguyện vọng trong lòng
sao?
Chương Đình không biết.
Gió đêm như sóng lớn thốc vào trong sảnh, Chương Hạc Thư im lặng nhìn Chương Đình rời đi. Đình viện trống trơn, sống lưng thẳng tắp cuối cùng cũng thả lỏng, xệ thành lưng gù. Cuộc tranh chấp lần này khiến ông ta vô cùng mệt mỏi, như già đi rất nhiều chỉ trong nháy mắt.
Lão bộc nhẹ nhàng đi vào nhà, dâng một chén canh gừng, nói: “Lão gia, chú ý cơ thể.”
Hồi trước lão bộc này cũng là một sĩ tử, vì bị người ta hàm oan mà phải ngồi tù, đường làm quan coi như chấm hết, may mắn được Chương Hạc Thư cứu giúp nên đi theo ông ta hầu hạ để báo đáp.
Chương Hạc Thư nhận lấy chén canh, “Vong Trần đâu rồi?”
“Trương Nhị công tử đã rời đi từ một khắc trước rồi ạ.” Lão bộc đáp, “Lão gia, có cần cử người đuổi theo dặn dò không?”
“Không cần, Vong Trần là người thông minh, tự biết phải làm thế nào.” Chương Hạc Thư nói, dừng một lúc lại hỏi, “Lan Nhược cũng đi rồi hả?”
“Lúc đi trông thiếu gia có vẻ rất buồn, lão nô lo quá, tính cách thiếu gia như vậy, chỉ sợ sẽ suy sụp.”
Nhưng còn có thể làm gì được?
Ông ta trải qua bao trăm cay ngàn đắng mới đi được đến ngày hôm nay, Tiển Khâm Đài sắp sửa được xây xong, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện vào lúc này.
Chương Hạc Thư chỉ nói: “Cứ mặc nó. Về lệnh điều binh khẩn, ngươi cho người đem đi đi.”
“Đã làm rồi ạ, ấn giả… của bên trên cũng đã làm xong, chỉ đợi Khúc Ngũ công tử điểm chỉ, một khi binh lính được điều động, chuyện coi như thành.”
Binh mã địa phương cũng thuộc về triều đình, không phải chỉ cần tướng quân ra lệnh là có thể điều binh, mà phải có cả hổ phù do triều đình cấp. Nhưng trong tình huống nguy cấp vẫn còn một cách khác, đó là tướng lĩnh đóng quân lấy lệnh khẩn của Xu Mật Viện điều binh trước, sau đó sẽ báo lên triều đình.
Trên lệnh điều binh khẩn cần có chữ ký của tướng lĩnh đóng quân, binh mã huy động cũng không được vượt quá một nghìn, rồi sau đó là công hay tội, tướng lĩnh đóng quân phải chịu trách nhiệm toàn bộ.
Chương Hạc Thư dự đoán binh mã của Phong Nguyên sẽ va chạm với Huyền Ưng Ti của Tiểu Chiêu vương tại khu mỏ Chi Khê.
Còn mâu thuẫn lớn chừng nào, phải xem thanh củi Sầm Tuyết Minh cháy mạnh đến đâu.
Về phần Chương Hạc Thư muốn tự vệ, chỉ cần làm một chiêu nhỏ trong đó là xong.
Phong Nguyên đã dẫn binh đến khu mỏ Chi Khê, nhưng đội ngũ của ông ta dùng để tìm người tra án, không thể đánh giặc, một khi đội ngũ của ông ta có va chạm với Huyền Ưng Ti, ông ta chỉ có thể nhượng bộ. Nhưng ông ta có thật muốn nhượng bộ không? Chắc chắn không, vì chỉ cần bị Tiểu Chiêu vương nắm được tội chứng, thứ chờ ông ta chính là tội chết. Nên trong tình huống xấu nhất, ông ta sẽ động binh với Huyền Ưng Ti.
Mà chuyện Chương Hạc Thư muốn làm chính là đổ tội binh loạn lên đầu Khúc Mậu – ông ta sẽ để người của mình dụ Khúc Mậu ký vào lệnh điều binh khẩn được làm giả, biến việc Phong Nguyên dẫn binh là làm theo lệnh của Khúc Mậu.
Nếu trong binh loạn, Phong Nguyên có thể lấy được tội chứng trước Tiểu Chiêu vương thì không còn gì tốt hơn; còn nếu tội chứng vẫn rơi vào tay Tiểu Chiêu vương, Khúc Bất Duy sẽ bị hỏi tội, vào lúc này, Chương Hạc Thư có thể uy hiếp Khúc Bất Duy bằng lệnh khẩn này.
Ông sẽ nói với Khúc Bất Duy là, ông nhìn xem, nếu ông không khai ra ta thì với tội danh mua bán suất lên đài, chỉ có ông cùng vài tên thuộc hạ chết. Còn nếu ông khai ra ta, ta sẽ trình tờ lệnh khẩn mà con trai ông đã ký lên triều đình. Người kinh thành đều biết Đình Lam chỉ là công tử bột, chắc chắn chính ông đã sai khiến hắn chống đối triều đình, điều động binh mã. Hầu gia như ông xúi giục một tướng quân và Huyền Ưng Ti động binh nhằm mục đích gì? Đó là lạm quyền đế vương, mưu đồ làm phản! Năm xưa ông buôn ban danh sách vốn dĩ là do bất mãn với triều đình, bây giờ cha con Khúc thị làm phản, tru di cửu tộc là chuyện chắc chắn. Nên ông hãy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là ông không khai ra ta, chỉ chết một mình ông, hay để ta trình lên tờ lệnh khẩn này, cả ông và ta lẫn cả nhà Khúc thị đều phải đền tội?
Giữa hai bên nên chọn bên nhẹ hơn, là người đều biết phải chọn thế nào.
Chương Hạc Thư chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, đoạn từ từ mở mắt, “Bây giờ Tiểu Chiêu vương đang không ở Đông An, Vong Trần, Lan Nhược cũng đến Trung Châu, chỉ có một mình Đình Lam ở dinh quan, là lúc dễ gạ gẫm nhất, ngươi hãy đốc thúc kẻ dưới để hắn ký vào lệnh khẩn, tìm cách lừa hắn tới Chi Khê. Hành động nhanh vào, dù Sầm Tuyết Minh có khó tìm đến đâu, chỉ cần Tiểu Chiêu vương ở lại khu mỏ ít hôm ắt sẽ nhanh chóng phát hiện ra tung tích của hắn.”