Khúc Mậu không biết rốt cuộc phụ thân đã làm sai chuyện gì. Bấy giờ hắn mới sực nhớ Chương Đình đã từng hỏi mình một câu: Khúc Đình Lam, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ra sự thật mình luôn cho là đúng thực chất là sai, người ngươi tin tưởng nhất làm chuyện không thể tha thứ, lúc đó ngươi sẽ làm gì?
Khúc Mậu bắt đầu hồ nghi, có phải thời gian qua hắn luôn bị lừa không?
Chính vì hắn nên Phong thúc mới thành ra như vậy; bộ tranh Tứ cảnh đồ và chiếc hộp gỗ mà hắn và Chương Lan Nhược liều mạng cướp về cũng dùng để hại người – hại người của mình.
Khúc Mậu thức trắng một đêm, sang hôm sau, hắn đi tìm Tạ Dung Dữ.
Trời thu buốt giá, Khúc Mậu đứng trong gió, ngơ ngác hỏi: “Có phải cậu… lại lừa ta không?”
Tạ Dung Dữ im lặng, một lúc sau mới cất tiếng, “Đúng vậy. Có vài việc nhẽ ra ta không nên lừa huynh.”
Vậy là Tạ Dung Dữ đã kể hắn nghe, hộ vệ Khưu Minh theo hắn đến Thượng Khê giải quyết công chuyện thực ra là tai mắt của cha hắn, được cử đến để canh chừng người ở nha môn Thượng Khê.
Cũng chính Tạ Dung Dữ nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự đằng sau cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố.
Bộ danh họa hiếm thế được phụ thân hắn cất giữ ở tư dinh Trung Châu có dính máu học trò, ghi lại cuộc sinh ly tử biệt của một cặp cha con,và trong hộp gỗ được hắn và Chương Đình cướp về đều là bằng chứng phạm tội của cha hắn.
Bình sinh Khúc Mậu chưa bao giờ đối mặt với thị phi lớn đến vậy, hắn vừa như nghe hiểu lại như không nghe được gì. Hắn ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí hắn không cần biết rốt cuộc Khúc Bất Duy đã phạm phải tội gì, sẽ chịu hậu quả ra sao, chỉ bắt được duy nhất một câu hắn nghe hiểu, “Tóm lại là cậu đã lừa ta?”
Kỳ Minh đứng bên chen lời: “Ngũ công tử, vì bất đắc dĩ nên Ngu hầu mới gạt ngài, trước khi tra rõ án không thể tiết la…”
“Ngươi câm mồm, ta chỉ nghe hắn nói!” Khúc Mậu tức giận cắt ngang.
Trắng đen nhẹ tựa lông hồng, gió thoảng đã tan, nhưng phẫn nộ chất chứa trong lòng càng lâu càng không có chỗ ph.át tiết, Khúc Mậu biết mình là kẻ phế vật không học hành, vì thế hắn chọn sống có nghĩa khí, sống là chính mình, cho nên khi núi cao sạt lở, hắn chỉ thấy sự nghĩa khí vỡ nát.
Hắn đẩy mạnh Tạ Dung Dữ, “Tại sao? Lúc trước cậu đóng giả làm Giang Từ Chu lừa ta, ai cũng bảo vì cậu có tâm bệnh, phải đeo mặt nạ mới sống được, không phải ta cũng tha thứ cho cậu sao? Ta tự nhủ là mình cũng không quen Giang Từ Chu thật, người mà ta làm bạn mấy năm nay luôn là Tạ Thanh Chấp cậu! Trong kinh có biết bao con cháu nhà giàu, Khúc Đình Lam ta có tiếng bại gia, đồng lứa gặp ta lúc nào cũng khinh bỉ coi thường, nhưng bọn chúng thì tài giỏi chỗ nào? Dù ta ngốc, ta ngu xuẩn, nhưng trí nhớ không tệ mắt cũng không mù, ta biết bao năm qua chỉ có Tạ Thanh Chấp cậu thật sự kết bạn với ta, không xem thường ta, cho nên ta vẫn coi cậu là huynh đệ tốt, chuyện gì cũng nghĩ tới cậu, nhưng tại sao cậu lại lừa ta?!”
Cho tới lúc hồi kinh, Khúc Mậu quỳ gối trên điện Tuyên Thất, nghe Ngự sử trước thềm đọc từng công lao một: Giao nộp Tứ cảnh đồ; liều mình đối đầu với kẻ ác, đoạt lại di vật của Sầm Tuyết Minh giao nộp cho triều đình.
Khúc Mậu chỉ biết ngơ ngác, hắn làm những chuyện này từ khi nào, rốt cuộc mấy chuyện đó liên quan gì đến mình?
Hắn cảm thấy mình không gánh nổi vinh hạnh đặc biệt đấy, nếu xét kĩ thì đệ muội nhà hắn mới là người mạo hiểm trộm Tứ cảnh đồ, hắn chỉ tiện tay đưa sang thôi; vật lộn trong hang cũng là vì giúp Chương Lan Nhược, còn chiếc túi gấm kia là Chương Lan Nhược giao cho hắn, nhưng hắn cũng đã ném đi, chính Trương Viễn Tụ cầm về trả lại.
Thế mà người trên triều nghe xong lại cười khen hắn khiêm tốn, nói Khúc Bất Duy có đứa con tốt, quả đúng là có dòng máu của Chu thị.
Trên đại điện, vị hoàng đế còn trẻ hơn hắn ôn tồn nói, hắn vì việc nước không quản tình nhà, sau khi kết án sẽ luận công ban thưởng.
Nghe thấy mấy chữ “vì việc nước không quản tình nhà”, Khúc Mậu mới nhận ra chính mình đã đẩy phụ thân vào thiên lao Dẫu có lúc phụ thân rất nghiêm khắc nhưng lại cực kỳ chiều hắn, nếu cho hắn một cơ hội, có lẽ hắn sẽ không làm như vậy, chí ít… chí ít lúc giành lấy hộp gỗ trong hang, hắn sẽ ném nó vào biển lửa, để nó hoàn toàn biến mất.
Khái niệm trắng đen rõ ràng ngày trước nay bị bôi lên thứ màu vẩn đục, Khúc Mậu quỳ trên điện Tuyên Thất, liế.m đôi môi khô nứt, nói: “Nhà thần có tiền, thần không cần Quan gia thưởng.” Hắn không cầu công danh lợi lộc, thậm chí chưa từng muốn làm quan, hắn chỉ muốn một trận đòn của phụ thân.
Người xung quanh bật cười.
Cũng chính vì hắn nên đại quan trong triều mới tin Hầu phủ trong sạch, tội lỗi của Khúc Bất Duy chỉ do một mình ông ta gánh chịu. Nhưng Hầu phủ vẫn trải qua giai đoạn khó khăn, những ngày qua, ngoài Tạ Dung Dữ, gần như không có người đến thăm. Chu thị đoan trang đứng ngoài cửa đón khách, người hầu trong phủ thấy Tiểu Chiêu vương đến thì vô cùng kính sợ.
Vưu Thiệu lại đi mời Khúc Mậu, Khúc Mậu vẫn không chịu gặp.
Tạ Dung Dữ ngồi một lúc, cám ơn Chu thị rồi đứng dậy rời đi. Chu thị tiễn Tạ Dung Dữ ra ngoài cửa, nhưng khi bước chân lên xe, bà lại gọi y lại.
“Điện hạ.” Chu thị nhún gối cúi đầu, “Thiếp thân biết Hầu gia phạm phải tội nặng, liên lụy tới rất nhiều người, chết muôn lần cũng không thể tha thứ. Thời gian qua nếu không nhờ điện hạ lót đường cho Mậu nhi, có lẽ cả Hầu phủ đã bị liên lụy, làm sao còn được như hôm nay. Dù người trong phủ có nghĩ thế nào, thiếp thân vẫn phải thay già trẻ cả phủ tạ ơn điện hạ. Chỉ là Mậu nhi nó… ngây thơ từ nhỏ, Hầu gia rất chiều thằng bé, thiếp thân cũng cho rằng, con trai xuất thân từ nhà Quân hậu, nếu không thể cha truyền con nối thì tương lai rất khó đảm đương chức lớn, chi bằng cứ sống ngây thơ. Bởi lẽ người nhiều tâm sự khó có được một ngày vui vẻ, có gì xấu nếu có thể hồn nhiên vô lo cả đời? Dù sao đi nữa cũng có của nải, thiếp thân cũng không
cố khuyên nó vất vả học hành. Chỉ tiếc người ngây thơ dễ cố chấp với yêu hận trước mắt, hôm nay thằng bé tránh mặt điện hạ là vì chưa tháo gỡ được khúc mắc, mong điện hạ lượng thứ. Thật ra Mậu nhi không ngốc, trái tim thằng bé cũng trong sáng, mong điện hạ tin tưởng nó, chỉ cần cho nó thêm ít thời gian, nó có thể suy nghĩ kỹ càng.”
Tạ Dung Dữ nói: “Phu nhân nói quá rồi, vốn là ta có lỗi với huynh ấy, cũng hiểu tính cách của huynh ấy, nhẽ ra bây giờ ta không nên tới cửa, chỉ là…”
Y định nói Khúc Bất Duy thà chết chứ không chịu khai ra Chương Hạc Thư, e rằng đã bị Chương Hạc Thư nắm trong tay điểm yếu nào đó, mà lúc ấy ở Lăng Xuyên, điểm yếu có thể bị Chương Hạc Thư nắm ắt hẳn là Khúc Mậu. Chuyện Khúc Mậu đột nhiên xuất hiện tại khu mỏ Chi Khê rất lạ, y lo Khúc Mậu chính là ải thoát hiểm của Chương Hạc Thư.
Nhưng dù y có nói ra những chuyện này, liệu Khúc Mậu có chịu gặp y không? Chu thị nói đúng, Khúc Mậu là người ngây thơ nhưng trong sáng, đi từ trắng tới đen, nối từ đầu óc đến trái tim, hắn phải tự mình hiểu ra.
Chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra.
Tạ Dung Dữ lắc đầu: “Thôi, cũng không có gì. Hôm nay đường đột đến cửa, Thanh Chấp xin cáo từ.”
***
Rời khỏi Hầu phủ vẫn chưa tới giờ trưa. Thời gian qua ngày nào cũng có sĩ tử học trò biểu tình gây sự, xe ngựa đi qua phố Chu Tước bị đám đông chặn lại, gần như không thể tiến tới. Tuy rằng trong cung đã tăng cường cấm vệ quân đến các nơi trong thành, nhưng vì Triệu Sơ không cấm triệt để nên cấm vệ quân chỉ có thể nỗ lực duy trì trật tự. Cấm vệ quân thấy xe ngựa của Giang gia bị kẹt ở đầu đường thì vội vàng đi tới kiểm tra, rèm xe vén lên, quả đúng là Tiểu Chiêu vương đang ngồi bên trong. Trưởng cấm vệ quân giật mình, lập tức ra lệnh quân lính thông đường. Binh lính dàn hàng trên đường phố đông đúc, người qua lại vội vàng né tránh, một người đàn ông trung niên mặc áo vải thô không kịp né kịp,và vào một học trò, mà người này còn đang tức tối, thế là mắng: “Xô đẩy cái gì đấy?”
Người đàn ông mặc áo vải thô vội chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi.”
Người học trò liếc hắn, mà cơn giận vốn cũng chẳng nhằm vào hắn, thấy hắn đã xin lỗi bèn khoát tay cho qua.
Người đàn ông lội ngược dòng người đi tới con ngõ gần đấy, trong ngõ có một cỗ xe ngựa không treo bảng tên, một người đàn ông mặt chữ điền, mày dài ngồi trong xe, chính là Nhan Vu – đại quan thuộc hạ của Chương Hạc Thư.
Tuy Chương Hạc Thư bị cách chức tạm thời, nhưng ông ta đã ở trong triều nhiều năm, kiểu gì cũng có tai mắt ở nha môn.
Sáng nay Nhan Vu định đi gặp Chương Hạc Thư, mà Chương phủ nằm gần Hầu phủ, thế là vô tình bắt gặp xe ngựa của Giang gia, biết người bên trong là Tiểu Chiêu vương nên phải rẽ vào ngõ núp – đang ở đầu sóng ngọn gió, làm gì cũng cần cẩn thận – đợi Tiểu Chiêu vương rời đi mới vội vàng chạy tới Chương phủ, được lão quản gia mời vào đại sảnh.
Chương Hạc Thư ngồi trong sảnh thong thả dùng trà, vừa thấy gã tới thì cười nói: “Tới đúng lúc lắm, gần đây ta có được ít Thúy Loa thượng phẩm, đang lo không ai phẩm trà, lão Viên, pha cho Tôn Sóc một cốc.”
Thấy ông ta điềm nhiên thong thả, Nhan Vu sốt ruột xoay người khép cửa, la lên: “Chương đại nhân nhà tôi ơi, sao bây giờ ngài vẫn còn tâm trạng mà uống trà thế? Ngài có biết mới vài hôm mà Đại Lý Tự đã thẩm vấn Khúc Bất Duy ba lần không! Sáng sớm hôm nay Tiểu Chiêu vương còn đến Hầu phủ, ừ thì Khúc Bất Duy đã bị nắm thóp nên không khai ra ngài, nhưng tờ lệnh điều binh đó là kế của chúng ta, lẽ nào ngài không sợ bị Tiểu Chiêu vương tra ra manh mối? Hơn nữa ngài không thấy vụ việc ở Chi Khê lần này rất lạ ư? Sầm Tuyết Minh biết danh sách là từ tay chúng ta mà ra, chắc chắn trong tay hắn có bằng chứng phạm tội của chúng ta, nhưng vì sao trong số di vật hắn để lại lại không có thứ gì liên quan đến chúng ta? Ngài không nghi ngờ Tiểu Chiêu vương lén giấu bằng chứng, đợi tới thời điểm mấu chốt mới lấy ra đối phó với chúng ta sao?”
Vì sao Khúc Bất Duy không khai ra Chương Hạc Thư? Rất đơn giản, trước khi khu mỏ Chi Khê xảy ra chuyện, Chương Hạc Thư đã cho thuộc hạ lừa Khúc Mậu kí vào tờ lệnh điều binh, trên đó ghi rõ gần một ngàn binh mã dưới trướng Phong Nguyên là do Khúc Mậu hỗ trợ cùng Xu Mật Viện xin điều động. Giờ đây Khúc Bất Duy đã sa lưới, Phong Nguyên bị khép tội, gần ngàn binh mã kia cũng thành phản quân, chỉ cần giao từ lệnh điều binh cho triều đình thì Khúc Mậu sẽ trở thành đồng mưu của bọn họ, toàn bộ Hầu phủ ắt chịu liên lụy, có tẩy cũng không sạch. Lệnh điều binh được chia làm hai, trong tay Chương Hạc Thư có một bản, trước khi Khúc Bất Duy ngồi ngục, Chương Hạc Thư đã đưa nó cho Khúc Bất Duy xem, Khúc Bất Duy tự hiểu nếu khai ra Chương Hạc Thư thì sẽ gánh chịu hậu quả thế nào.
Chương Hạc Thư thong thả nói: “Lệnh điều binh tổng có hai bản, một bản trong tay Phong Nguyên đã bị tiêu hủy từ lâu, còn một bản nằm trong tay ta, chỉ cần dọa Phong Nguyên là đủ, Tiểu Chiêu vương sẽ không biết được đâu.Còn vì sao tội chứng Sầm Tuyết Minh để lại lại không liên quan tới chúng ta ư?”
Ông ta dùng nắp trà hớt bọt, cười bảo, “Còn có thể vì sao nữa? Trương Vong Trần đã che giấu giúp chúng ta rồi.”