Mới sáng nay Chương Nguyên Gia bị đau đầu, đang ngồi tựa ghế nghỉ ngơi, nhưng khi nghe thấy thế thì bật dậy, “Cái gì cơ? Sao phụ thân lại bị cách chức, sao ca ca lại bị trương? Không phải ca ca… đến Lăng Xuyên giám sát công việc sao?”
“Ngài ấy bị thương ở Lăng Xuyên ạ.” Chỉ Vi đáp, “Hồi đầu năm Tiểu Chiêu vương đến Lăng Xuyên điều tra vụ án Tiển Khâm Đài, trùng hợp có liên quan đến công việc của Đại thiếu gia, về sau vì giúp Tiểu Chiêu vương lấy bằng chứng mà Đại thiếu gia đã xung đột với kẻ ác, bất cẩn va chạm bị thương ở đầu. Nhưng nương nương yên tâm, Đại thiếu gia vẫn giữ được mạng, hiện đang dưỡng thương ở Lăng Xuyên.”
Vừa nghe ba chữ “Tiển Khâm Đài”, bàn tay của Chương Nguyên Gia đặt trên chăn lập tức siết chặt, tòa tháp này cũng chính là vướng bận trong lòng Triệu Sơ.
“Nhưng theo như ngươi nói, ca ca đã lập công vì triều đình, vậy tại sao phụ thân lại bị cách chức?”
“Châu doãn Lăng Xuyên đã dâng tấu vạch tội lão gia, cáo trạng lão gia có liên quan đến vụ án mua bán hạn ngạch Tiển Khâm Đài. Trước mắt chủ mưu là Khúc Hầu đã ngồi ngục, trong triều cho rằng hai nhà Chương Khúc chơi thân với nhau, chắc hẳn có tham gia, nhưng vì không có bằng chứng nên Quan gia quyết định tạm cách chức lão gia. À phải rồi, Mỹ nhân ở Lạc Phương Trai hồi trước khóc cả đêm ấy, phụ thân nàng ta cũng bị hạch tội vì chuyện này, nghe nói nha sai của Đại Lý Tự xông vào nhà nàng ta trong đêm, bắt đi hơn mười nam đinh. Nương nương, bây giờ trong triều ai cũng sợ bóng sợ gió, hễ dính líu chút xíu đến vụ án này là coi như không thoát nổi. Sĩ tử trong kinh lại biểu tình quá rầm rộ, người ngoài nghe gió đoán mưa, tuy lão gia chịu oan nhưng ngài ấy đã ở Xu Mật Viện nhiều năm, ít nhiều cũng có vài lần ‘chiếu cố’ Khúc Hầu, đảng phái trong triều mọc lên như nấm, nếu bị kẻ cố ý chụp lấy đó làm cớ đánh đồng lão gia, thì lão gia muốn trở mình cũng khó lắm ạ!”
Chương Nguyên Gia giật mình: “Ngươi vừa nói, phụ thân bị cách chức tạm thời… là ý của Quan gia?”
Chỉ Vi cắn môi gật đầu, “Cũng là Thượng thư ở các nha môn Đại Lý Tự can gián.”
Chính Chương Hạc Thư sai người bảo Chỉ Vi thuật lại những lời trên. Chương Nguyên Gia nhìn thì ôn tồn nhưng thực ra rất giống anh trai Chương Đình, nàng cũng cố chấp, giữ phép tắc, nếu chỉ xét riêng vụ án Tiển Khâm Đài, Chương Nguyên Gia là Hoàng hậu hậu cung, có thể sẽ muốn nhúng tay vào chuyện tiền triều. Nhưng ngược lại, nếu đổ cho sóng gió này thành tranh đấu phe phái, nói rằng sở dĩ Chương Hạc Thư gặp cảnh ngộ như bây giờ là vì trong triều có người mượn án đấu đá, biết phụ thân bị đối xử bất công, làm con gái ít nhiều cũng nên giúp đỡ một chút.
Vì Chương Nguyên Gia đang mang thai, một tháng qua gần như ngủ không ngon, khuôn mặt gầy hẳn đi trông thấy, nàng nắm chặt khăn tay, trán rỉ mồ hôi, những lời Chỉ Vi nói đã khiến nghi ngờ chồng chất trong lòng nàng nổ tung, biến thành hàng ngàn mớ hỗn độn. Cuối cùng nàng cũng biết Triệu Sơ đang bận rộn gì, cũng biết vì sao những người xung quanh nàng không hẹn mà cùng im lặng đến thế – vì đó là lệnh của Triệu Sơ. Chương Nguyên Gia cố gắng sắp xếp lại mớ bòng bong, nàng hỏi, “Phụ thân có bảo cần ta làm gì không? Còn ca ca? Vì sao ca ca không về giúp phụ thân?”
Chỉ Vi không nói chuyện Chương Đình còn đang hôn mê cho Chương Nguyên Gia biết, “Đại thiếu gia bị thương ở khu mỏ Lăng Xuyên, giờ cả khu mỏ bị nổ đánh sập, quân giám sát khu mỏ bị bắt, Đại thiếu gia ở lại giải quyết hậu họa, khả năng phải một thời gian nữa mới có thể hồi kinh. Lão gia nói ngài ấy có cách qua được ải trước mắt, chỉ là hơi mất thời gian, hi vọng nương nương thông qua con đường của mình để gửi một bức thư ra ngoài kinh.”
Chương Nguyên Gia nghe xong lời đó, bàn tay siết khăn từ từ thả lỏng, nàng ngồi xuống ghế mềm, nghĩ một lúc rồi nói với Chỉ Vi: “Ngươi lại đây, giúp bổn cung một chuyện.”
Chỉ Vi áp tai tới, nghe xong thì biến sắc, “Nương nương không được đâu, Mỹ nhân ở Lạc Phương Trai đã bị giam giữ, bình thường đã không thể triệu kiến, nếu giờ mà nương nương đi gặp nàng ta, chỉ sợ Quan gia…”
“Bổn cung nói sao thì làm vậy!” Chẳng đợi Chỉ Vi nói hết, Chương Nguyên Gia lạnh lùng ngắt lời, chầm chậm vỗ bụng, “Đến lúc này rồi, bổn cung không thể bàng quan được nữa…” Nàng nhắm mắt, “Đi nhanh đi.”
Chỉ Vi đành quỳ xuống đất vâng dạ, đoạn vội vã rời đi.
***
Trời âm u, mây sà thấp xuống nóc cung lầu, mãi tới khi buổi chầu kết thúc mà trời vẫn chưa sáng. Một tiểu hoàng môn đứng rụt cổ trong gió lạnh cuối thu, dẫn vị đại quan lên Phất Y Đài, “Trương đại nhân, mời đi bên này.”
Gần đây triều chính bận rộn, Triệu Sơ đổi buổi chầu từ ba ngày một lần thành một ngày một lần, đại thần nào không có việc khẩn cần yết kiến thì không cần lên chầu mỗi ngày. Sáng sớm nay Trương Viễn Tụ đi lo liệu công chuyện ở ngoại ô, vừa về tới nha môn thì nghe báo Triệu Sơ triệu kiến, thế là vội vàng đến dưới Phất Y Đài chờ cho truyền.
Buổi chầu vừa kết thúc không lâu, Trương Viễn Tụ lên điện, bái kiến Triệu Sơ, “Yết kiến Quan gia.”
Triệu Sơ khép tấu chương lại, “Nghe nói sáng nay Trương khanh tới ngoại ô điều tra, tình hình thế nào rồi?”
Thời gian qua trong kinh có nhiều sĩ tử học trò biểu tình, để giải quyết tình hình, triều đình đã lệnh Hàn Lâm, bộ Lễ và Ngự Sử Đài cùng điều tra nhu cầu của các sĩ tử. Cha của Trương Viễn Tụ là Sĩ đại phu Trương Ngộ Sơ, hắn rất có danh vọng trong giới nhân sĩ, nghiễm nhiên là người thích hợp nhất trong việc này.
“Bẩm quan gia, quá nửa sĩ tử biểu tình là do bất mãn vụ mua bán danh sách hạn ngạch
Tiển Khâm Đài, trong lòng mọi người, Tiển Khâm Đài là biểu tượng sạch sẽ thành kính, sao có thể thành thủ đoạn để vơ vét của cải? Chỉ cần nghiêm trị đầu sỏ rồi bố cáo thiên hạ, vậy sóng gió ắt sẽ qua.”
Triệu Sơ gật đầu, “để Trương khanh đảm nhiệm việc này thì trẫm yên tâm rồi.” Chàng lại nói, “Thật ra hôm nay trẫm truyền gọi khanh là vì việc riêng. Hồi Trương khanh còn đốc công ở Lăng Xuyên, Trương khanh có nhận được bức thư nào do lão thái phó gửi không?”
Trương Viễn Tụ đáp: “Có ạ, thần cũng đã đọc rồi.” Y biết Triệu Sơ muốn hỏi chuyện gì, dừng một lúc rồi nói, “Thần không có của nả tài sản, được Quan gia tứ hôn mà vô cùng cảm kích. Có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thần biết mình nên tuân theo, nhưng… Thứ nhất, thần chưa có công lao lập nghiệp, chỉ sợ mình không xứng với Nhân Dục quận chúa, phụ ý tốt của Quan gia và ân sư; thứ hai,” Trương Viễn Tụ im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, bậc tiên liệt ở trên cao, thần không dám lấn lướt, tuy thần không quan tâm những lời chỉ trích song tự thấy bản thân vẫn chưa đủ, không dám tự so với Tạ công.”
Trương Viễn Tụ đã nói thẳng như thế, Triệu Sơ còn không rõ ý mới lạ.
Bậc tiên liệt mà y nhắc đến không phải ai khác, chính là Tạ Trinh phụ thân của Tiểu Chiêu vương.
Trương Viễn Tụ cưới Triệu Vĩnh Nghiên cũng giống năm ấy Tạ Trinh kết thân với Vinh Hoa trưởng công chúa, đều là một đôi sĩ tử hoàng nữ, bất luận người ngoài nhìn nhận thế nào thì ắt hẳn cũng vô tình hoặc cố ý so sánh y với Tạ Trinh. Ví mà năm ấy Tạ Trinh còn sống, dựa vào tài năng xuất chúng của mình thì có lẽ ông đã là trọng thần tể tướng. Nếu cưới Nhân Dục quận chúa, Trương Viễn Tụ sẽ coi như nối tiếp hình ảnh của Tạ Trinh, ắt sẽ nhờ vậy mà cải thiện danh vọng trong lòng nhân sĩ. Nhưng đi quá nhanh nào phải chuyện tốt, ở nơi cao không chịu nổi rét lạnh, tuy y đã là cây cao vượt rừng song liệu có biết gió lớn trên đỉnh?
Triệu Sơ nhìn Trương Viễn Tụ, vị đại thần trẻ tuổi đứng trên đại điện trong nắng thu, hai mắt tĩnh lặng tựa nước hồ ngày xuân, cái nhìn sâu thẳm như có thể thu trọn mọi thứ, chẳng trách tiểu cô nương chưa hiểu đời như Vĩnh Nghiên lại thích y.
Triệu Sơ nói: “Thực ra ban đầu là phía Dụ Thân Vương phủ nhắc đến hôn sự này, có lẽ nhìn trúng nhân phẩm xuất chúng của khanh chứ không có ẩn ý gì khác.Trẫm cũng giống lão thái phó, cho rằng vẫn nên để khanh tự nguyện. Được rồi, trẫm đã hiểu nỗi lòng của khanh, giờ khanh còn đang do dự, trẫm cho khanh thêm thời gian suy nghĩ, nghĩ cho kĩ rồi trả lời, bất cứ lúc nào.”
Chỉ mới đấy thôi mà dưới Phất Y Đài đã có vài đại thần đợi yết kiến, Trương Viễn Tụ tạ ơn rồi lui ra khỏi điện.
Đi được một đoạn, y như sực nhớ ra chuyện gì đó, bước chân dừng lại, xoay người nói với lão thái giám ngoài kia: “Chẳng biết công công có tiện không, Trương mỗ có việc muốn đến Huệ chính viện, có thể nhờ công công dẫn đường được không?”
Huệ chính viện xây ở Đông Cung, là nơi Thái tử ở. Sau khi Triệu Sơ đăng cơ, Đông Cung bỏ trống, Huệ chính viện chỉ còn lại các phường quan thường trực, còn các quan viên khác dần được điều đến tam tỉnh lục bộ. Vì gần đây Trương Viễn Tụ đang xử lý chuyện sĩ tử biểu tình, mà các phường quan đều xuất thân từ sĩ tử nên y mới muốn gặp bọn họ một lần. Nhưng Trương Viễn Tụ là ngoại thần, nếu đi lại ắt kiểu gì cũng sẽ bị cấm vệ quân tra hỏi, vì vậy mới làm phiền Tào Côn Đức dẫn đường.
Tào Côn Đức hất phất trần, “Trương đại nhân nói đùa gì vậy, tôi nào dám nói bất tiện hay không.” Đoạn, lão gọi Đôn Tử đi báo tin rồi dẫn đường cho Trương Viễn Tụ.
Hai người một trước một sau bước đi trong cung, được một lúc, Tào Côn Đức dần đi chậm lại, thủng thẳng nói: “Nhưng phải chúc mừng Trương nhị công tử mới được, vô tâm trồng liễu mà liễu thành rừng, đợi cưới được quận chúa thì trên triều đình Đại Chu này, mỗi câu ngài nói ra đều có trọng lượng, không còn phải như trước, chỉ vì xây lại một tòa tháp mà vất vả khổ tâm, từ ngàn dặm xa xôi để tôi đưa một đứa bé cô nhi về kinh thành.”
Trương Viễn Tụ hai mắt nhìn thẳng, nói: “Công công và ta mỗi người có nhu cầu riêng, Vong Trần hao tâm tổn huyết, lẽ nào công công thì không.”
Giọng Tào Côn Đức the thé, lúc nào cũng cười cười như đeo một lớp mặt nạ, “Hôm nay Trương Nhị công tử tới tìm tôi chắc không phải chỉ để ôn chuyện đâu nhỉ, sao, tôi đã làm gì khiến Trương nhị công tử khó chịu à?”
“Không có gì, chỉ là nhắc nhở công công một câu, người ông muốn ta đã đưa lên kinh thành rồi, ông có oán báo oán có thù báo thù, vụ án Tiển Khâm Đài dừng lại ở đây, không cần làm những chuyện thừa thãi nữa.”
“Chuyện thừa thãi?” Nghe đến đây, Tào Côn Đức cười giễu, “Mấy hôm trước Ôn Tiểu Dã xông vào cung, tôi cho người tố cáo cô ta theo đúng phép tắc, nào đã đến đến mức lấy mạng cô ta, thế mà lại làm phật ý Trương nhị công tử sao?”