Dẫn đầu là một lão bà bà, bà ta run rẩy nói: “Hồi bẩm đại nhân, sau giờ Ngọ ngày hôm qua dân phụ có nhìn thấy Tam Nha.
Lúc đó dân phụ đang tưới rau trong vườn thì thấy Tam Nha tung tăng chạy về phía đầu thôn, dân phụ cho rằng con bé đi chơi.
”“Khi đó khoảng mấy giờ?”“Dân phụ ngủ trưa xong thì thức dậy đi tưới rau, có lẽ khoảng canh ba giờ Mùi.
”“Vậy sau đó ngươi có thấy Tam Nha quay lại không?”Lão bà bà lắc đầu: “Kể từ đó không thấy Tam Nha nữa ạ.
”Không thể hỏi thêm câu nào nữa, Ứng Thanh Vân nhìn hai đứa trẻ một trai một gái bên cạnh lão bà bà: “Các ngươi nhìn thấy Tam Nha khi nào?”Bé trai nhìn khoảng sáu bảy tuổi, có chút sợ hãi Ứng Thanh Vân, cậu bé nép sau lưng bà lão rồi thì thầm: “Buổi chiều chúng con chơi dưới gốc cây lớn ở đầu thôn, Tam Nha đi ngang qua, chúng con có rủ chơi chung nhưng Tam Nha không chịu, nói là phải về nhà.
”Bé gái bên cạnh gật đầu đồng ý.
“Lúc đó là khoảng mấy giờ?”Đứa bé lắc đầu: “Không ạ, con không biết.
”Trẻ con đúng thật là không quan tâm đến thời gian khi chơi, điều này cũng là bình thường.
“Lúc đó Tam Nha trông có gì khác thường không? Hoặc có gì bất thường không?” Câu hỏi này được đặt ra cùng lúc cho cả lão bà bà và hai đứa trẻ.
Lão bà bà suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tam Nha thoạt nhìn gần như bình thường, nếu nói có gì đó khác thường, thì chắc là con bé có vẻ vui vẻ hơn.
”Bé trai bên cạnh gật đầu: “Đúng đúng, khi đó Tam Nha cười rất vui vẻ, giống như đã xảy ra chuyện tốt gì vậy.
”Vui vẻ ư? Sao lại vui vẻ?Ngay tại lúc mọi người đang suy nghĩ, bé gái bên cạnh đột nhiên nói: “Con nhìn thấy trong tay Tam Nha có cầm kẹo.
”“Kẹo?” Ánh mắt Ứng Thanh Vân và Phong Thượng Thượng đồng thời chuyển động, cũng bởi vì lời nói bình thường này mà mà cảm thấy ngạc nhiên.
Phong Thượng Thượng có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên hiểu rất rõ tình hình trong thôn.
Thời đại này vật tư thiếu thốn, trẻ con nhà nông khác với trẻ em hiện đại, cuộc sống của thôn dân chỉ hận