Cái rét đầu đông,
Mùa đông năm thứ 10 Hoa Vũ Đế, trăm năm khó gặp một trận tuyết lớn như thế này rơi xuống toàn Châu Thành ở phương nam.
Tuyết lớn đầy trời, nhưng tửu quán ở Châu Thành vẫn tấp nập buôn bán, thậm trí còn phồn hoa không thua ngày thường. Tiểu thương đứng trước sạp hàng của mình ra sức xoa xoa hai tay mình phả hơi thở vào. Hung hăng chà chà hai chân mình vào nhau rồi lại ra sức hét to. Ven đường các quá bán đồ điểm tâm bốc lên làn khói mờ ảo, khiến cho người ta đều cảm thấy ấm áp.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt qua trên phố, bên cạnh cỗ xe ngựa còn có mười mấy hộ vệ cưỡi ngựa đi theo bảo vệ. Tuyết đọng trên mặt đường đã được chúng binh sĩ quét tước sạch sẽ, ở hai bên đường chất lại thành đống dày đặc.
Xe ngựa đang cất bước bên mặt đường sạch sẽ, bánh xe chuyển động vô cùng có tiết tấu, thế nhưng chợt có bóng người vọt trước mặt đường cắt đứt nhịp điệu đồng đều ấy. Một đứa bé lao ra mặt đường sau tiếng quát hùng hổ của một nam tử.
Đó là một đứa bé có dáng người nho nhỏ, đang muốn chạy trốn lại bị tuyết trơn bên dưới làm trượt chân ngã xuống mặt đường.
Mã phu thấy thế vội vàng siết chặt lại dây cương mới kịp thời không va vào người đột nhiên ngã xuống trước mặt.
Bởi vì xe ngựa đột nhiên dừng lại, người bên trong xe hoảng hồn một hồi, mã phu liền nghe thấy tiếng nói truyền ra từ trong xe, "Vinh Nhị, xảy ra chuyện gì ?"
Đó là giọng nói của một vị thiếu niên, tiếng nói rất nhỏ trong trời đông giá rét nhưng vẫn rõ rõ ràng ràng truyền đến trái tim Vinh Nhị, giống như nuốt một khối băng làm khơi dậy một trận lạnh lẽo truyền khắp cơ thể. Người tên Vinh Nhị kia đang định trả lời, lại nghe được tiếng nói hùng hùng hổ hổ của nam nhân đứng trước ngựa.
"Tiểu nha đầu ngươi, ngươi chạy a, ngươi làm sao không chạy nữa đi a ? Đạo tặc, gọi ngươi là Tiểu Đạo Tặc !"
Vinh Nhị xoay đầu vừa nhìn, đã nhìn thấy nam nhân thô kệch kia lôi đứa bé đang ngã dưới mặt đường dậy, sau đó hung hăng mắng chửi nàng. Lúc này Vinh nhị mới nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé, đó là một khuôn mặt trắng bệch của tiểu cô nương.
Vinh Nhị nhìn lần thứ hai, thấy được trên tay đứa bé đang tóm chặt lấy hai chiếc bánh bao, nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đứa bé kia bị nam nhân thô kệch tóm được trong tay, hung hăng mắng chửi, nhưng khuôn mặt mặt của đứa bé này không toát lên cảm xúc gì giẫy giụa, thậm chí còn không phát ra một âm thanh, nam nhân thấy thế càng hung hăng cau mày, nhìn thấy trong tay đứa bé vẫn tóm chặt lấy hai chiếc bánh bao hung hăng chụp lấy năm ngón tay của nàng.
Lúc này cũng không phát ra một âm thanh nào, nàng cố gắng giữ chặt lấy chiếc bánh bao trong tay, trong cuống họng phát ra tiếng rên bé nhỏ như tiểu động vật.
Nam nhân thấy đứa bé gắt gao nắm chặt lấy bánh bao, liền dùng lực đẩy ra từng ngón tay của nàng, ngón tay bị lực đạo của nam nhân to lớn tác động dần dần bị cậy ra, "Tiểu tiện nhân, cho ngươi ăn cắp này, cho ngươi học thói hư tật xấu này !"
Nam nhân hơi dùng sức, bánh bao trong tay đứa bé hung hăng rơi xuống đất, lúc này mới thấy nước mắt đứa bé rơi xuống đất.
Dòng người đi hai bên đường mặc dù nhìn thấy, nhưng cũng không có người nào đứng ra tương trợ. Vinh Nhị nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt đứa bé, chỉ hung hăng cau mày. Như thế thật phiền, làm phiền đến công tử nhà ta thì làm sao bây giờ ?
Hắn vừa mới nghĩ, cửa phía sau liền bị mở ra, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy mặt trắng xám của thiếu niên bên trong.
Sau đó cả kinh, vội vàng nói, "Công tử, ngài đi ra làm gì? Bên ngoài gió lớn, ngài vào trong nhanh một chút a."
Người thiếu niên đó không để ý tới hắn, tầm mắt chỉ đặt lên nam nhân cùng đứa bé trước mặt. Nam nhân còn đang mắng, cảm thấy còn không trút hết giận, liền đem đứa bé hung hăng ném lên tuyết, người thiếu niên thấy cảnh tượng hung hăng này liền nhíu mày, sau đó nhấc lên vạt áo liền nhảy xuống xe.
"Công tử!" Vinh Nhị ở phía sau hét lên tiếng thét kinh hãi.
"Buông nàng ra." Thiếu niên đứng trước mặt nam nhân, ngữ khí bình thản, không giận mà uy.
Nam nhân vừa nhìn phía trước liền thấy cử chỉ ung dung cùng y phục hào hoa phú quý của người thiếu niên kia hết sức cả kinh, lùi về phía sau một bước.
"Cút!" Người thiếu niên thấp giọng gào thét, hộ vệ hai bên cùng rút đao bên hông ra, mặt không cảm xúc hằm hằm nhìn nam tử trước mặt, tựa hồ người nam nhân kia chỉ cần chậm một bước nữa, đao của bọn họ sẽ găm lên đầu hắn, sau đó đầu lìa khỏi cổ, máu me tung tóe.
Nam nhân sợ đến tay chân run cầm cập, sau đó lắp bắp nói, "Vâng...........Vâng !" lảo đảo ngã nghiêng về phía sau, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Người thiếu niên nhìn bóng lưng của tên nam nhân kia càng ngày càng xa khẽ nhíu mày, sau đó quay lưng cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của đứa bé.
Ánh mắt của nàng thật