Địch Long ở Đông Cung cùng Bách Lý Dực hàn huyên gần hai canh giờ mới rời đi, trước khi rời đi, Địch Long còn nói với Bách Lý Dực một câu, "Cậu của ngươi cũng theo ta trở về, bất quá thân thể hắn không khỏe, vì lẽ đó ngày hôm nay không sang đây thăm ngươi. Nếu ngươi muốn gặp hắn, rảnh rỗi liền đến phủ tướng quân đi."
Bách Lý Dực suy nghĩ một hồi, trong đầu mơ mơ màng màng nhớ đến hình ảnh chắp vá của vị cữu cữu ruột kia, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đợi đến lúc Địch Long rời Đông cung cũng đã vào chạng vạng. Bách Lý Dực đi ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đến chính điện nghỉ ngơi. Đi ngang qua đình viện trong tiểu lương đình, lơ đãng thoáng nhìn, lại phát hiện ra Diệp Na cùng Thương Thu mang theo thị nữ ngồi ở trong lương đình, vây quanh chậu than, không biết là đang làm cái gì. Hỏi người bên cạnh mới biết được, hóa ra là Diệp Na ham chơi, đem bánh cùng trà bưng ra ngắm tuyết.
Năm mới vừa đến, tuyết đọng còn rất dày, đích thật là một phong cảnh đẹp. Bách Lý Dực gật gù, khẽ liếc mắt, đã thấy Diệp Na nắm tay Thương Thu, cúi đầu nhẹ nhàng hít hà, dáng vẻ thật là thân mật. Một ý nghĩ mơ hồ lóe lên, sau đó không khỏi cảm thấy có chút vui mừng. Chí ít, hiện nay xem ra, hai người kia đã hiểu địa vị của mình ở trong Đông Cung.
Đối với nàng mà nói, là tin tức tuyệt vời nhất rồi.
Trong lòng đang tính toán làm sao thu được lợi ích lớn nhất, Bách Lý Dực lại đi vội vã, về tới chính điện.
Địch Long vẫn tưởng rằng, ý tứ của Bách Lý Dực là muốn xếp người của nàng vào trong đoàn người đi đàm phán, cùng với quân đội khai chiến. Nhưng chưa từng nghĩ, nàng nói một ý khác rất đúng. Là muốn Hoàng Đế tạo áp lực khiến cho mẫu tộc của Đại hoàng tử xuất binh, Địch Long ngầm hiểu ý đồ của Bách Lý Dực.
Ngược lại cũng là phải đánh trận, cùng với việc phái binh sĩ của mình ra ngoài, không bằng cho những tên Quý Tộc kia rục rịch mài đao. Những người ngày giữ chặt lấy binh quyền, hưởng lương bổng của triều đình, nhưng lại không xuất binh. Thật sự là khối u ác tính đối với Hoàng Đế, Viên gia của mẫu tộc Đại hoàng tử cùng với Tả Thừa Tướng vẫn luôn bất hòa, từ trước đến nay đại quân của Tả Thừa Tướng do tướng Tư Đồ Lăng chỉ huy, lần này viện quân đến, đúng là có trò hay để xem rồi.
Địch Long nghĩ Bách Lý Dực này tâm địa gian xảo, không nhịn được vỗ tay, thở dài một hơi. Tâm trạng lúc này, nếu không phải là đem đám Quý tộc kia hành hạ cho chết đi sống lại, đó thực sự là không thể.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua chưa lâu, Địch Long đã bị Hoàng Đế phái tới biên cảnh, tọa trấn hiệp ước đàm phán 3 triều.
Tháng 2 vừa qua, Tố Bắc vừa nhận được tiền chuộc trở về không lâu, Đại quân của Bắc Hoa vẫn còn trú đóng ở biên cảnh, Đoàn Gia ở Thương Châu liền đổi chủ, Đoạn Hạo Nhiên không nhịn được, cùng Cổ Mạc Hà xảy ra tranh chấp, hắn muốn mượn binh tấn công Thương Châu.
Chiến loạn bắt đầu rồi.
Đoạn Hạo Nhiên của Vô Ảnh dường như muốn ám sát nhi tử kế vị của Đoàn Gia, mà đời gia chủ mới cũng mới chết trên chiến trường. Đoàn Gia ở Thương Châu, bước đi liên tục gặp khó khăn. Nam Bắc hai hướng hứng thú ngồi xem cuộc vui, phái người cùng đến Thương Châu liên minh. Trong dự liệu, Thương Châu cùng với Bắc Hoa liên minh, đánh lui quân đội của Cổ Mạc Hà, đạt được thắng lợi.
Sau khi chiến sự thật sự chấm dứt, đương nhiên đã vào tiết trời Trung Thu. Bách Lý Dực nhận được tin chiến thắng, cũng chính là vào ngày Trung Thu.
Bên dưới ánh đèn trong thư phòng, Bách Lý Dực sắc mặt đen tối không rõ ràng. Tay cầm trang giấy đưa lên trước ánh nến, ngọn lửa da cam liếm láp trang thư, trong nháy mắt, đem chữ viết trong trang giấy kia hóa thành mây khói.
Nhìn trên án thư lưu lại tro tàn, Bách Lý Dực nhếch mép nở nụ cười, tự lẩm bẩm, "Xưng đế.......dã tâm của nữ nhân này, thật cũng không nhỏ chút nào."
Thương châu, Đoàn gia.
Ở Thương Châu Thành, vào tiết trời cuối thu. Trong tòa thành dựa lưng vào núi, mấy trăm người nhà họ Đoàn kinh doanh buôn bán vô cùng sầm uất, đặc biệt là sau 3 tháng dành được thắng lợi, lại càng trở lên sầm uất.
Sâu trong thành Thương Châu, có một tòa cung điện nguy nga. Nơi này trước kia là tòa nhà của Đoàn Gia, hiện nay đang tưng bừng sửa lại thành hoàng thất cung đình. Bên trong tiết trời thu se lạnh, các binh sĩ mặc áo bông dày nặng, hít hà hơi lạnh, chính là đang vận chuyển cọc gỗ để kiến thiết lại hoàng cung mới.
Tướng Quân mặc trên người áo khoác đứng ở nơi cao nhất trên cung điện, mắt nhìn xuống cung điện, phả ra một luồng hơi lạnh, trên mặt rốt cục nở một nụ cười mừng rỡ, "Chủ công, còn chưa tới nửa tháng nữa có thể hoàn thành rồi, trước lễ Đông Nhật Tế Tự* ngài có thể đăng cơ rồi !" Hắn nắm chặt lấy trường kiếm bên hông, nhìn về phía nữ nhân mặc áo khoác bên cạnh, kích động mở miệng.
(Đông Nhật Tế Tự = lễ cúng mùa đông )
Nữ nhân nhìn lướt qua cung điện bên dưới, nhìn binh lính đang ngay ngắn đứng thành hàng, gật gù, "Làm không tệ." Sau khi tán thưởng xong, nữ nhân liếc mắt nhìn vị tướng quân kia, quay lưng tiến vào đại điện.
Tướng Quân trẻ tuổi kia nhìn theo bóng lưng Gia chủ mới của mình, nắm chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc mừng rỡ khi trở thành khai quốc công thần của mình.
Từ trên thành đi xuống, Gia chủ mới của Đoàn gia ---- Đoạn Chỉ Ngọc trở về tẩm điện của mình. Đương nhiên đã là chạng vạng, các thị nữ bên cạnh hầu hạ nàng tắm rửa, cảm giác sảng khoái từ trong bồn tắm đi ra, bên ngoài cửa vang lên tiếng thần tử cầu kiến.
Đoạn Chỉ Ngọc giang rộng hai cánh tay, để thị nữ giúp nàng mặc y phục, quay về hướng thị vệ bên ngoài nói rằng, "Để hắn vào đi."
Thị vệ hầu ở ngoài điện nhận được mệnh lệnh, đem thần tử trẻ tuổi quỳ gối ngoài cửa thả đi vào.
Sau khi quỳ gối trước tấm bình phong, thần tử trẻ tuổi cúi đầu, không dám nhìn bóng người yểu điệu thục nữ sau tấm bình phong kia, cung kính nói, "Chủ công....."
"Tìm được hắn sao ?" Sau bức bình phong kia truyền tới giọng nói lười biếng của nàng, giơ tay vuốt ve làn tóc của mình.
"Đã tìm được rồi, là vị kia hỗ trợ tìm được." Thần tử cúi đầu, giọng nói ngày càng cung kính.
"Nha, vậy là thiếu nợ nàng một phần ân tình. Nàng còn nói cái gì ?"
"Vị kia nói, đây là quà cưới dành cho Chủ công ngài đăng cơ, mà, nếu cân nhắc việc tìm chồng, không ngại phóng tầm mắt ra Cửu Châu." Hắn khá là khó khăn khi nói những lời này, thần tử cúi đầu, thái dương mơ hồ nhỏ xuống mồ hôi lạnh.
Sau Khi vỗ về