Đêm đại hôn, tân phòng có thể nói là một đêm náo nhiệt. Dù Bách Lý Dực học võ từ nhỏ, nhưng ngày hôm sau suýt chút nữa là không dậy nổi, chớ nói chi là tiểu Thanh Vũ. Bách Lý Dực xoa xoa cái eo của mình, nhìn tiểu mỹ nhân đang cuộn người nằm gọn trong lồng ngực mình, âm thầm cắn răng.
Rõ ràng đêm qua là nàng đem Thanh Vũ ăn sạch sẽ không còn một mảnh xương vụn nào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, sáng nay tỉnh dậy toàn thân lại ê ẩm như vậy, bò ra khỏi chăn, sau ngày đại hôn, Bách Lý Dực lao động cường độ cao đến lợi hại, nàng cũng cảm thấy mình có chút hơi thái quá, đem Thanh Vũ dằn vặt đến nối bám vào vỏ chăn nghẹn ngào khóc đến u mê đần độn như tiểu thú bị thương cũng không buông tha. Mãi cho đến khi lòng bàn tay dính đầy dịch thể của Thanh Vũ, nàng mới nghĩ đến việc buông tha đối phương.
Có điều, cũng bởi vì Bách Lý Dực trả thù có chút quá độc ác, sau đó, Thanh Vũ cũng không dám cùng nàng ở cùng một gian phòng chỉ có hai người. Chỉ cần 2 người ở cùng một chỗ, Thanh Vũ nhất định trốn nàng, núp ở một hơi xa xa nào đó, vô cùng cảnh giác duy trì khoảng cách an toàn với nàng. Chỉ cần Bách Lý Dực tới gần một chút, Thanh Vũ sẽ giống như chú thỏ nhỏ chạy trốn đến một nơi xa.
Thê tử ngay bên cạnh, nhưng ngay cả ôm ấp cũng không thể, điều này thực làm cho Bách Lý Dực buồn bực không thôi. Khuyên can đủ đường, thanh mình rằng sẽ không bắt nạt nàng các kiểu, vẫn lo lắng Bách Lý Dực nổi lên thú tính, Thanh Vũ chậm chạp từng chút một lại gần, cẩn thận từng chút dựa vào trong lòng nàng. Nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi này của Thanh Vũ, Bách Lý Dực quả thực có chút dở khóc dở cười.
Ngày tháng rất nhanh trôi qua.
Vèo một cái đã đến tết Nguyên Tiêu, Thanh Vũ cuối cùng cũng chịu xuất môn. Người đến người đi, đèn đăng sáng như ban ngày. Không khí thật giống như tết Nguyên Tiêu trong giao ước của nàng với Bách Lý Dực, Thanh Vũ nắm tay Bách Lý Dực đi dạo trên đường phố tấp nập.
Bách Lý Dực đeo trên mặt chiếc mặt nạ Bạch Hồ năm ấy Thanh Vũ ưng, nắm chặt tay Thanh Vũ vui chơi cả một đêm, cuối cùng cũng hoàn thành lời hứa nàng từng hứa với Thanh Vũ. Hiện nay, đa số mọi chuyện nàng đều đáp ứng Thanh Vũ.
Trong nháy mắt, tháng 2 theo mùa xuân ấm áp rốt cục cũng đến, Bách Lý Dực chuẩn bị cùng Thanh Vũ ra ngoài một chuyến.
Tháng 2, cỏ mọc én bay, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu xuống, trời đất phủ một màu xanh biếc mềm mại. Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ mấy ngày nay vì chuyện làm ăn của Thương phủ mà tất bật, cuối cùng cũng coi như yên tĩnh được vài ngày, liền dẫn nàng cùng đến Ôn Tuyền* sơn trang ở ngoại ô nghỉ ngơi một chút.
( Chú thích Ôn Tuyền = suối nước nóng.)
Cũng chưa từng nghĩ, ra khỏi cửa thành, liền gặp Mộc Uyển Phong vừa mới trở về từ Kinh Thành, hai bên gặp gỡ, là một dân nữ bình thường như Thanh Vũ, đương nhiên phải nhường đường để Mộc Uyển Phong đi qua.
Bỗng dưng, Mộc Uyển Phong vung tay lên, ra lệnh cho binh lính tiến vào thành trước, sau khi chỉ còn mình nàng cưỡi ngựa đứng trên đường lớn. Nàng đứng song song với xe ngựa của Thanh Vũ. Gió nhẹ phất phơ, lông vũ trên đỉnh mũ nàng chập chờn phất phơ theo gió, một người một ngựa, im lìm đứng giữa trời đất. Một lúc lâu, ngựa dưới chân nàng dùng móng vuốt bất an cọ cọ xuống mặt đường, ngửa đầu, phì phò thở dũng mãnh, nàng rốt cục giữ chặt dây cương, khàn khàn mở miệng nói, "Thanh Vũ công tử muốn đi nơi nào a ?"
Mắt Uyển Phong đỏ bừng, khuôn mặt thanh lệ tuấn tú lúc này hết sức tiều tụy. Mã Phu thấy dáng vẻ nàng như thế, lại nghĩ tới lời đồn đại trước đây ở Thương Châu, ngồi ở trên xe ngựa, ngồi thẳng sống lưng.
Trong xe ngựa, Thanh Vũ vẫn giữ một vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt ngồi thẳng. Bách Lý Dực ngồi ở bên cạnh thấy nàng như vậy, đưa tay xoa xoa hai bên gò má nàng, vén rèm xe lên, nhảy xuống ngựa, hướng về nữ tử uy phong lẫm liệt ngồi trên ngựa kia khom mình hành lễ nói, "Thảo dân là Thanh Trì, tham kiến đại nhân. Hôm nay là ngày nghỉ, thảo dân cùng thê đến Ôn Tuyền sơn trang du ngoạn một chuyến. Không biết đại nhân chắn đường làm gì ?"
Mộc Uyển Phong đưa mắt nhìn Bách Lý Dực. Nam nhân này mặc y phục xanh lam, dung mạo so với nữ tử còn tuấn tú hơn, nàng nhìn xoáy người đối diện, nhíu mày hỏi, "Ngươi chính là phu quân của nàng ?"
Bách Lý Dực đương nhiên là hiểu người Mộc Uyển Phong ám chỉ là ai, gật đầu đáp, "Đúng thế."
"Hay, hay, được !!!" Mộc Uyển Phong nói liên tiếp 3 chữ "Được", tựa như si ngốc, đưa mắt như muốn nhìn xuyên qua tấm màn che kia, thẳng tắp nhìn về phía nữ tử trong xe, "Bản tướng quân không hề nghĩ rằng, bất quá chỉ vì công vụ phải trở về Kinh Thành mấy hôm, liền không kịp trở về trước thời điểm đính hôn, ngươi liền đã thành hôn. Thực sự là thay đổi khôn lường, thế sự vô thường !"
Bi thương hiện lên trong mắt nàng, tự nhủ, "Bất kể là ngày hôm qua hay hôm nay, ta đều không đuổi kịp được ngươi. Cũng được, cũng được....." Nói xong, vung roi ngựa lên, cưỡi ngựa bay vút qua người Bách Lý Dực, khói bụi chấn động bay về phía Bách Lý Dực. Cách làn khói bụi hồng trần, Bách Lý Dực nhìn theo bóng lưng nữ tử kia rời đi, nhíu mày.
Tiếng vó ngựa xa dần,