Đợi đến tháng 5, tin tức Thái Tử phi có thai truyền khắp trong cung, sắc mặt của một đám người không tốt chút nào. Bao gồm cả Hoàng Đế ngồi trên long ỷ.
Trong Ngự Thư Phòng, Hoàng Đế ngồi trước long án, cho mọi người lui xuống, nhìn chằm chằm Bách Lý Dực đặt câu hỏi, "Hài tử trong bụng Thái Tử phi rốt cuộc là của ai?"
Nhìn khuôn mặt hết sức khó coi trước mặt, Bách Lý Dực vô cùng sung sướng, nàng ngước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, vô cùng ôn nhu nói, "Phụ hoàng nói đùa, đứa nhỏ này, đương nhiên là của nhi thần."
Sắc mặt Hoàng Đế âm trầm, "Ngươi!" Hắn nắm chặt ống đựng bút trong tay, đứng đậy, giơ tay lên định ném xuống, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Bách Lý Dực, khẽ cắn răng dừng động tác, khuôn mặt bừng bừng tức giận ngồi trên long ỷ. Lồng ngực phập phồng, dường như vô cùng tức giận, "Ngươi lừa được ai khác chứ không lừa được quả nhân, nghiệt chủng trong bụng Thái tử phi kia phải chết."
Bách Lý Dực làm mặt như không hiểu phụ hoàng đang nói gì, khom người lại, ung dung nói,"Nếu phụ hoàng không sao rồi, nhi thần liền cáo lui." Nói xong, bồng bềnh quay lưng, đi về hướng cửa điện.
Động tác này làm cho Hoàng Đế tức giận đến run người, nhìn bóng lưng Bách Lý Dực rời đi giận không nhịn nổi, "Bách Lý Dực! Ngươi trở lại cho ta." Nhưng nữ nhi tùy hứng kia của hắn không để lại cho hắn chút mặt mũi nào, chỉ lầm lũi sải bước về phía cửa điện.
Phía sau vang lên tiếng đồ vật bị hất tung, liền nghe thấy giọng nói của Hoàng Đế truyền tới, "Nghiệp chướng, nghiệp chướng!" Kẹt kẹt một tiếng, Bách Lý Dực mở cửa lớn ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời tháng 5, hơi nheo mắt lại, khóe môi nở ra một nụ cười.
Bầu trời đẹp như vậy, không làm một chuyện, quả thật đáng tiếc.
Tin tức Thái tử cùng Hoàng đế ở Ngự Thư Phòng xảy ra tranh chấp, cùng với Hoàng đế nổi giận đánh Thái Tử một trận truyền ra ngoài, không bao lâu truyền tới khắp cung. Mọi người đều không hiểu vì sao Hoàng Đế có thái độ như vậy, mà đại thần ở Đông cung vô cùng lo lắng, đi tới Đông cung dò hỏi xảy ra chuyện gì để tính bước tiếp theo.
Bách Lý Dực vẫn không chút biến sắc, như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng xem ra lần này, Hoàng Đế vô cùng tức giận, ngày thứ 2 sau khi thượng triều, không để tâm tới lời khuyên can của đại thần, lập tức phế bỏ Thái Tử.
Các lão thần quỳ gối trên đại điện hồi lâu, vẫn cứ không khuyên can được tâm ý đã quyết của Hoàng Đế. Cứ như vậy, Bách Lý Dực sau 4 năm ngồi vững trong Đông cung bị phế bỏ, Hoàng Đế khôi phục lại phong hào Thụy Vương của nàng, điều nàng tới Lương Châu.
Cứ như vậy, tháng 7 vừa mới bắt đầu, Bách Lý Dực dắt theo 2 vị vương phi của mình đi tới đất phong.
Thái tử bị phế là chuyện không ai ngờ tới, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến niềm vui không nguôi của một số người. Sau khi nhìn chằm chằm vào xe ngựa Bách Lý Dực rời khỏi Lê Châu Thành, các hoàng tử liền động tâm tư, bắt đầu có hành động. Tỷ như tranh cướp các thế lực Bách Lý Dực để lại.
Không biết tại sao, nhưng thế lực này quá kiên cố, cơ hồ đều là ngụy trang đảm bảo cho hoàng đảng của Bách Lý Dực, chỉ có số ít người là bị bọn họ lôi kéo, Bách Lý Dực giống như vẫn ngồi chắc ở Đông cung. Từ sau khi Bách Lý Dực rời Lê Châu Thành, Hoàng đế bị bệnh hồi lâu, bắt đầu không thượng triều. Các hoàng tử có tâm địa tưởng rằng thời cơ của mình đã đến, ai cũng không nghĩ đến, người xử lý đại sự trên triều đình lại là Thập nhất hoàng tử Bách Lý Hàm xưa nay không tham gia tranh cướp.
Đại hoàng tử Bách Lý Hồng thấy bát cơm trước mắt mình lại phải dâng cho người khác. Đợi đến khi Bách Lý Hàm xử lý quốc sự trên triều, các hoàng tử còn lại mới bắt đầu tỉnh ngộ. Hóa ra thế lực trong cung, ngoại trừ Thái Tử cùng Đại hoàng tử, còn có hoàng tử không mấy khi ở trong nước --- Bách Lý Hàm.
"Thập nhất này, ẩn thân quá kỹ!" Trong Tấn vương phủ, Bách Lý Hồng nghe hạ thần kể lại, sắc mặt nặng nề nói, "Đem người của ngươi gọi đến cho ta, trước tiên nói đến chuyện xử phạt ở Trữ Châu, chuyện này nếu như để Thập nhất tra ra được, các ngươi đừng hòng gánh được hết tội."
Nghĩ Bách Lý Dực vừa đi, Trữ Châu lại xảy ra chuyện, Bách Lý Hồng nhíu chặt lông mày. Tư nhân buôn bán muối đắc tội không nhỏ, đặc biệt là đám người kia dính líu đến không ít trọng thần, nếu như truy cứu, thêm vào những chuyện biếu xén, không chỉ liên quan đến Đại hoàng tử."
Thân tín đứng hầu ở một bên nghe hắn an bài như thế, thoáng chau mày, trầm ngâm nói, "Việc này nếu như bại lộ, đứng mũi chịu sào chính là tướng Tư Đồ Tả, sợ là hắn sẽ phải đem toàn lực đi xử lí. Chỉ là Thụy vương ở bên kia........Nếu như không nhanh chóng đoạt lại vật kia, chỉ sợ là rơi vào trong tay người khác."
"Hừ!" Bách Lý Hồng hừ một tiếng, "Đồ trong tay nàng nếu như dễ cầm như thế, còn có thể ngồi chắc ở Đông cung 4 năm sao? Bên kia không cần để ý, toàn lực xử lý chuyện ở Trữ Châu, nhớ kỹ, người làm việc cho Tả tướng, các ngươi phải tận lực giúp đỡ."
"Đại Vương đây là muốn......"
Bách Lý Hồng nở nụ cười gian xảo, ý tứ sâu xa nói, "Tả tướng nắm quyền lâu như vậy, thời điểm này cũng phải chọn nơi khác mà đứng thôi."
"Đại Vương cao kiến!"
Nghe ra ý tứ của hắn rất vui mừng, sau khi cẩn thận nói một câu, rất nhanh rời đi, an bài lại sự tình còn sai sót.
Rất nhanh, Lê Châu Thành lại nổi lên sóng ngầm mới.
Thời khắc các hoàng tử đang bộn về trang cướp vị trí ở Đông cung, tiền nhiệm ở vị trí Đông cung kia --- Bách Lý Dực cũng coi như đi tới thủ phủ Lương Châu xa xôi, dừng ở Hạ Lương Thành. Hơn nửa tháng, rốt cục đi tới vương phủ của nàng ở Hạ Lương Thành, Bách Lý Dực hài lòng xuống xe ngựa. Nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng chờ trước cửa phủ, không khỏi nhíu mày, "Xem ra xa ta mấy năm, các ngươi quả thật rất vui vẻ đi."
Rất lâu chưa gặp lại Bách Lý