Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, ngay cả bản thân cũng quên mất đã chờ đợi tìm kiếm bao lâu. Hoa quỳnh ngoài kia hết nở rồi lại tàn. Một hôm nào đó, Kim Yong-sun ngồi trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ bỗng nhiên một con tước nhẹ nhàng đậu trên thanh cửa, lông màu nâu, mỏ bạc cất tiếng kêu đột ngột làm cho nàng giật mình, tựa như tình cảm bị khuấy động, đôi mắt không tự chủ được lại toán quyết nhìn đến màn hình di động như kiểm tra tin nhắn, động tác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng vẫn là đã lâu không nhận được tin tức nào về người kia. Cảm ứng như dự kiến vẫn chỉ là trống rỗng, cảm giác suy sụp thấm đẫm toàn thân.
Có tiếng gõ cửa vang lên, là Kim lão gia. Hắn vận bộ com lê màu đen tiến vào, vẻ mệt mỏi thăng trầm trên gương mặt. Đôi mắt đen kịt ẩn chứa trầm quang, tóc đã gần như bạc hết nửa đầu.
"Trời đã quá trưa rồi, sao không nghỉ 1 chút?" Âm điệu không mang theo nửa điểm cảm xúc, nhưng câu hỏi lại vô cùng quan tâm.
Kim lão nhân nhìn con gái, hắn hiểu rõ Kim Yong-sun ko muốn trò chuyện ngay lúc này, từ sau khi nàng phát hiện mẫu thân làm giả hồ sơ bệnh án của Moon Byul-yi, nàng gần như tránh mặt hắn và vợ. Nàng nghĩ hắn cũng biết Moon Byul-yi đang ở đâu nhưng hắn lại ko muốn nói. Kim Yong-sun rõ ràng ko chỉ tức giận, mà còn là thất vọng. Thất vọng vì mẫu thân đã ko giữ lời hứa, thất vọng vì lần đầu phụ mẫu lừa dối nàng. Nhưng Kim Yong-sun ko thể đổ lỗi cho tất cả mọi người, bởi vì Moon Byul-yi biến mất, nguyên nhân 1 phần cũng là do nàng.
Tháng đầu tiên Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun từ bỏ cả công việc tìm kiếm cô điên cuồng.
Tháng thứ hai Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun rơi vào cuộc sống tối tăm, cuộc sống đối với nàng mỗi ngày chỉ là uống rượu, lấy thứ này vượt qua hằng ngày. Mỗi đêm, Kim Yong-sun nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, nàng nói với mình nhưng cũng chính là muốn gửi đến những lời tới người nọ, "Nếu ngươi có nghe tiếng ta thì thầm trong cơn mơ, thì đừng do dự trả lời ta, rằng ngươi vẫn luôn nhớ ta, vẫn luôn chờ đợi ta." Nói xong rồi, tựa hồ tuôn chảy nước mắt đầm đìa, cuối cùng, nước mắt cũng chỉ là rơi xuống vô ích. Hối hận cùng tự trách khiến cho nàng không thể ngủ yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến gương mặt nhàn nhạt của Moon Byul-yi.
Cho dù may mắn một chút mới ngủ được, lại ở trong mộng cùng người kia dây dưa. "Kim Yong-sun! Tại sao trước đây lại đối xử tàn nhẫn với ta! Ta hận ngươi! Ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi!" "Là lỗi của ta! Là Kim Yong-sun ta không dám đối mặt thật lòng mình! Van cầu ngươi đừng hận ta! Van cầu ngươi đừng rời xa ta!" Lại một lần khóc hô tỉnh lại, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Tay xoa xoa đầu đau như muốn vỡ tung ra, lại uống thêm một ngụm rượu trôi vào họng.
Tháng thứ ba qua đi, thân thể Kim phu nhân đột nhiên ngày càng kém, có lần phải nhập viện cấp cứu, Kim Yong-sun lúc đó nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt suy nhược của mẫu thân, nàng bắt đầu thức tỉnh. Nàng hiểu được, cho dù mình có hối hận mãi, Moon Byul-yi cũng sẽ không quay về.
Cuối tháng thứ năm, Kim Yong-sun chính thức quay lại tập đoàn RBW, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, còn là tổng giám đốc trẻ nhất của Kim thị từ trước tới nay. Công việc nàng ngày càng chồng chất, nhưng Kim Yong-sun chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm người kia, ngược lại trong tâm hy vọng Moon Byul-yi trở về ngày càng mãnh liệt. Nhất là khi nhớ lại vụ tai nạn xe vài tháng trước, khiến nàng ko khỏi tức giận, dù là đã tìm ra hung thủ, nhưng vẫn là hận vụ tai nạn kia. Bởi vì nó làm cho Moon Byul-yi bị thương, làm cho nàng và Moon Byul-yi rời xa nhau.
Nửa tháng trước, Kim tộc nhanh chóng tìm ra thủ phạm, hóa ra lại là Choi Mi-kyung, người đứng đầu công ty DSP bị phá sản vào năm ngoái. Choi Mi-kyung chính là cay cú việc trước đây hắn từng cầu xin tập đoàn RBW cứu giúp, nhưng lại bị bọn họ khước từ. Nhưng nguyên nhân chính chính là bằng hữu của Choi Mi-kyung, thư ký riêng của chủ tịch Kim trước kia, là người đã thúc giục Choi Mi-kyung đầu tư vào cổ phiếu. Y cũng bảo tập đoàn mạnh nhất Hàn Quốc RBW cũng đang đầu tư vào cổ phiếu này, nên bảo hắn có thể yên tâm đầu tư theo. Nhưng cổ phiếu mà bọn họ đầu tư sụt giảm liên tục, đến cuối cùng lại phải dẫn đến việc công ty bị phá sản. Sau đó tên bằng hữu kia chạy trốn mất, lại còn cướp mất cả vợ và của cải trong nhà hắn, khiến hắn ko thể ko uất ức, cuồng nộ.
Giận quá thì sẽ dẫn đến mất khôn, hắn ko thể trả thù đôi gian phu dâm phụ đó, nên mới giận cá chém thớt lên Kim tộc. Choi Mi-kyung nghi ngờ việc này do chủ tịch Kim sắp đặt, nên bày mưu hãm hại người thân y. Nhưng người trong Kim tộc luôn có vệ sĩ bên cạnh bảo vệ, khiến hắn khó khăn hành động hơn. Sau này, hắn mới biết đến Moon Byul-yi, dù chỉ nghe sơ qua người này là Kim lão gia nhận về nuôi từ nhỏ, nên hắn đoán cô gái này chắc chắn phải có mối quan hệ thân thiết với Kim tộc. Moon Byul-yi chuyển đến Bucheon, hắn sai người theo sát uy hiếp cô, chỉ là muốn đem cô ra dọa Kim tộc. Nhưng hắn chưa từng nghĩ vệ sĩ của Kim gia, Yoo Seung-ho cũng có mặt gần đấy, làm kế hoạch bể vở.
Đến khi hắn phát hiện nhị tiểu thư Kim Yong-sun đi đến Bucheon, mới có thời cơ ra tay làm nàng bị thương, nhưng lại ko ngờ Moon Byul-yi nhảy vào thế mạng cho nàng, khiến cả kế hoạch hắn ko thành công, còn bị buộc tội giết người ko thành.
Kim lão gia sau khi thông báo cho Kim Yong-sun, lại ko tìm thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt nàng. Hắn vốn nghĩ Kim Yong-sun ko muốn nhớ lại chuyện cũ, nên cũng ko bận tâm, chỉ giao cho pháp luật quyết xử. Nhưng Kim lão gia chưa từng biết Kim Yong-sun đã đến gặp Choi Mi-kyung. Nàng đến gặp là vì nghĩ rằng có thể hắn biết ít nhiều gì đó về Moon Byul-yi, để rồi khiến bản thân thất vọng. Choi Mi-kyung từng ở trước mặt khiêu khích Kim Yong-sun, hắn bảo nếu nàng ko có ý đi đến Bucheon, cũng ko đến nơi người kia ở, càng ko nên đưa cô đến gần nàng, nếu ko, người kia cũng sẽ ko vì nàng mà bị thương. Kim Yong-sun thừa hiểu rằng Choi Mi-kyung chỉ muốn khiêu khích nàng, nhưng nghĩ tới lời hắn nói đều đúng, nếu nàng ko xuất hiện trước mặt Moon Byul-yi, cơ thể cô sẽ ko bị thương tổn, trí nhớ cũng sẽ ko bị mất đi. Vậy nên mỗi lần nghĩ đến, bản thân lại tự dằn vặt.
Kim Yong-sun thấy Kim lão gia đứng đó đã lâu nhưng ko ngồi, nàng mới lên tiếng, "Ba! Ta còn có rất nhiều việc phải hoàn thành hôm nay, nếu ko có việc quan trọng, có thể để khi khác ta tiếp chuyện với ngươi ko?"
Kim lão gia đối với vụ tai nạn xe cộ vẫn còn áy náy, nhưng hắn vẫn không đem Moon Byul-yi trọng yếu ngang bằng Kim Yong-sun. Cho dù sau khi biết được mối quan hệ ko bình thường giữa Moon Byul-yi và con gái hắn, Kim lão gia không đi ngăn trở tình cảm giữa 2 người, nhưng ở trong lòng, hắn vẫn không thể chấp nhận.
Cho nên, thời điểm Kim lão gia biết được chuyện vợ hắn nhờ người làm giả hồ sơ bệnh án của Moon Byul-yi, hắn im lặng ko nói một lời, cũng ko nói Moon Byul-yi đã bị đưa đi đâu, vì Kim lão gia hi vọng Kim Yong-sun có thể tìm được một nam nhân vĩ đại, sau đó sống một cuộc sống bình thường như những người phụ nữ khác. Kết hôn, sinh con, giúp Kim gia lưu lại người thừa kế. Đây là ý tưởng của đa số tộc trưởng, cũng là ý tưởng của Kim lão gia.
Vốn tưởng rằng Moon Byul-yi đi rồi, Kim Yong-sun sẽ hồi tâm chuyển ý, quay trở về cuộc sống bình thường. Lại không nghĩ rằng đả kích này đã hoàn toàn huỷ diệt con gái mình, nghĩ đến chưa tới một năm từ ngày Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun người không ra người, quỷ không ra quỷ, rất nhiều khi Kim lão gia suy nghĩ, nếu không tách Moon Byul-yi ra khỏi nàng, nàng có phải là sẽ không biến thành dạng như vậy?
Nhưng mà, thật ko biết nên gọi may mắn hay là xui rủi, từ ngày Kim phu nhân phải nhập viện cấp cứu, Kim Yong-sun bắt đầu thức tỉnh. Tận mắt chứng kiến con gái của mình trở về bộ dáng như xưa, Kim lão nhân không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại nhìn đến Kim Yong-sun tươi cười vô cùng miễn cưỡng, hắn trong lòng chua xót vô cùng.
Kim lão gia nhận thức được thân thể của mình ngày càng kém, tư tưởng cũng bắt đầu chuyển biến chậm chạp. Hắn cảm thấy sớm hay muộn hắn