"Biểu tỷ, ngươi nghe chưa? Moon Byul-yi đồng ý theo ta." Jung Whee-in giờ an tọa ở bên cạnh bàn, cao giọng nói với Kim Yong-sun, "Ngươi đã nói chỉ cần nàng gật đầu, ngươi tuyệt không ngăn trở."
Jung Whee-in cười đến khinh miệt: "Đường đường là tiểu thư của Kim tộc chắc không dễ nuốt lời chứ hả?"
Kim Yong-sun đối với sự khiêu khích của Jung Whee-in tựa hồ mắt điếc tai ngơ, gương mặt ngưng trọng chầm chậm từ cạnh cửa sải bước tiến vào. Khi lướt qua, ánh mắt tự nhiên có chút lay động.
Moon Byul-yi chỉ cảm thấy đôi đồng tử đen sắc cực kì băng lãnh, nàng mỗi bước tiến về phía trước, tâm lại trầm xuống một phân. Sớm có một sợi xích vô hình khóa chặt tứ chi, một chút cũng không thể động đậy. Mở to mắt nhìn nàng từng bước đến gần, ánh mắt như lưỡi đao bén ngót lan tỏa khắp gương mặt, khóe môi duy trì một bộ dáng nhếch lên cứng nhắc, tự đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh giá đến run rẩy cũng không thể.
"Sẽ không." Kim Yong-sun ngồi xuống ở chỗ Moon Byul-yi vừa ngồi, bình giọng nói với Jung Whee-in, tầm mắt lại vẫn gắt gao chăm chú liếc nhìn Moon Byul-yi.
"Vậy thì tốt." Jung Whee-in kiêu căng ngẩng đầu, bàn tay nắm lấy tay Moon Byul-yi, "Vậy ta lập tức đưa nàng đi."
Lại quay sang nói với Moon Byul-yi: "Moon Byul-yi, chúng ta đi. Không cần mang theo gì cả, Jung tộc mọi thứ đều có. Ta đã cho chuẩn bị cả rồi, lúc này trở về có thể vừa kịp giờ ăn cơm."
Moon Byul-yi bị Kim Yong-sun nhìn chằm chằm đến nỗi tay chân lạnh băng, trên mặt mặc dù nỗ lực giấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng không ngừng dâng lên trận trận lo âu.
Ngày trước còn chưa hiểu sắc mặt nàng, không biết sợ mà tiến đến hỏi một câu: "Tiểu thư tức giận?" Chén trà trên bàn đột nhiên bay sượt qua thái dương, giữa sự đau đớn nóng rát cùng chất lỏng dinh dính đỏ tươi chảy xuống mới hiểu được, tiểu thư quả thật tức giận, khó trách tất cả mọi người lẩn mất rất xa, đáng đời Moon Byul-yi không chút thông minh tự mình đâm đầu vào. Dần dần học được làm thế nào để thông minh hơn một chút, phải nhìn sắc mặt nàng thế nào, làm thế nào đối phó với tính tình hỉ nộ vô thường của nàng, dù không được toàn vẹn trở ra, ít nhất cũng có thể giữ thân được chút ít.
Theo nàng nhiều năm, từ ánh mắt mơ hồ lộ ra nộ khí cùng sắc mặt u ám, không khó nhận thấy hiện giờ nàng vô cùng tức giận. Thấy Jung Whee-in phất tay ý bảo phải đi, Moon Byul-yi cố gắng bước về phía Jung Whee-in, chầm chậm từng bước lo sợ lại sinh chuyện rắc rối.
"Chậm đã." Moon Byul-yi còn chưa bước được nửa bước, chợt nghe Kim Yong-sun khẽ quát.
Moon Byul-yi trong lòng giật thót, quay đầu nhìn lại Kim Yong-sun. Kim Yong-sun không nhanh không chậm, thu hồi ánh mắt trên người Moon Byul-yi, chậm rãi cầm lên chén trà Moon Byul-yi vừa uống đặt trên bàn, hạ mắt nhìn phiến lá xanh non nở rộ dập dềnh trong nước.
"Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?" Jung Whee-in nghe vậy, đột nhiên ánh mắt mất vẻ kiên nhẫn, "Biểu tỷ, chúng ta thỏa thuận rồi. Nữ nhân ta hận nhất những kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo. Người ngoài xem gia tộc Kim còn lớn hơn trời, nữ nhân ta đây cũng không để vào mắt. Ta nể mặt ngươi là con của dì nên mới nói với ngươi một tiếng, ngươi bớt đắc ý đi. Nếu Moon Byul-yi cũng đồng ý, vậy hôm nay nữ nhân không thể không đưa nàng đi! Bằng không... Hừ! Ta cũng không tin cả Kim tộc của ngươi còn có thể ngăn được ta!"
"Thật vậy sao?" Kim Yong-sun chậm rãi nâng mắt lên, bên môi mang một tia cười lạnh.
"Ngươi không tin?"
"..." Ý cười càng sâu, đôi đồng tử u ám lạnh lẽo quét đến trên người Moon Byul-yi, Moon Byul-yi bất chợt rùng mình, miệng run rẩy nói:
"Thỉnh tiểu thư nương tình."
"A... Ta còn là tiểu thư ngươi sao?" Kim Yong-sun bỗng nhiên đứng dậy tới gần Moon Byul-yi, âm điệu trầm thấp như muốn đem ai đó hung hăng cắn nát, "Ngươi còn muốn đi?"
Thân hình bị ép đến ngả ra sau, dùng hết khí lực mới khắc chế ý muốn rút lui trong đầu, Moon Byul-yi nhìn thẳng mắt của nàng: "Vâng."
Lời vừa dứt, chỉ thấy nộ khí trong mắt nàng đột nhiên bùng lên, trong con ngươi chợt hiện vẻ tàn nhẫn thâm độc, trong giây lát lại bị vẻ ngoài băng giá che đậy kín đáo .
Kim Yong-sun lui về phía sau một bước, trên mặt lại là một vẻ vô tình vô dục, ánh mắt nhìn chằm chằm Moon Byul-yi, miệng nói với Jung Whee-in:
"Trong gia còn có chuyện cần nàng xử lý, sau khi xong việc ta tất tự mình đưa nàng đến Jung gia. Không biết biểu muội có đồng ý không?"
"Ngươi lại muốn đùa cái gì đây?" Jung Whee-in không dám cả tin, định bước đến kéo Moon Byul-yi, lại bị Kim Yong-sun vượt lên chắn trước mặt.
Kim Yong-sun nói: "Thế nào? Biểu muội không tin ta? Hay là không dám? Nữ nhân ta nói là làm, chỉ cần nàng làm xong việc, sau này nàng cùng gia tộc Kim sẽ không còn quan hệ gì nữa. Có cần ta mời ba đến tác bảo?"
Jung Whee-in thần sắc do dự, ánh mắt cách Kim Yong-sun nhìn về phía Moon Byul-yi, thấy Moon Byul-yi cũng đang lưỡng lự, liền hỏi: "Ngươi muốn nàng làm gì?"
"Hiện tại sổ sách trong công ty có vấn đề, nàng là người giỏi tính toán mà một mình ta làm ko xuể nên cần nàng hỗ trợ."
"Hừ! Trong công ty ngươi không còn ai sao? Việc này cũng phải dựa vào nàng?" Jung Whee-in cười nhạo nói.
"Ngươi không dám?" Kim Yong-sun nhướng mi, cằm khẽ nâng, khiêu khích nhìn Jung Whee-in.
Jung Whee-in không đáp, thầm nghĩ Moon Byul-yi tính toán từ nhỏ đã rất giỏi, kiểm tra lại sổ sách cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, nhưng mà sắp tới là phải thi tốt nghiệp, kì thi này lại cực kì quan trọng. Nếu Moon Byul-yi ko hoàn tất sớm, e rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô. Moon Byul-yi cũng lớn tuổi rồi, nếu ko ra trường sớm, có thể vì độ tuổi mà ảnh hưởng đến chuyện kiếm việc sau này. Suy nghĩ đến điều đó khiến trong lòng Jung Whee-in không khỏi do dự. Đang không tìm ra lí do thoái thác, lại nghe Moon Byul-yi nói:
"Kiểm tra lại sổ sách bất quá mất vài ba ngày, ngươi hãy yên tâm."
Ánh mắt Kim Yong-sun đảo qua, Moon Byul-yi gạt qua một bên không nhìn tới vẻ mặt của nàng, trong lòng biết rõ chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng chỉ cần hoàn thành là có thể chấm dứt mọi ân oán nợ nần, từ nay về sau không còn quan hệ, ít ra cũng còn một tia hy vọng.
Hy vọng quả thật chỉ có một tia.
Sau khi Jung Whee-in đi rồi, Kim Yong-sun liền đưa Moon Byul-yi đến phòng làm việc của nàng, Moon Byul-yi còn đang nghi hoặc, tay Kim Yong-sun mở một ngăn tủ ra, trong đó chứa đầy sách, chưa hết dưới bàn làm việc của nàng còn có cả đống hồ sơ chồng chất lên nhau, cao khỏi mắt cá chân.
"Không phải muốn đi sao? Vậy mau chóng hoàn tất đi." Kim Yong-sun tựa vào khung cửa nhạo báng nhìn Moon Byul-yi, "Đừng để tân chủ tử của ngươi sốt ruột chờ."
Moon Byul-yi nhìn vẻ lãnh mạc trong mắt Kim Yong-sun từng chút một bị thay thế bởi oán giận, lẳng lặng hỏi: "Tiểu thư thật sự sẽ thực hiện lời hứa chứ?"
Sắc mặt Kim Yong-sun trầm xuống, giương tay chộp đến.
Khóe miệng co rút đau đớn, Moon Byul-yi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy lửa giận của nàng, chậm rãi nói: "Kim tiểu thư chớ nói không giữ lời."
"Cẩn thận tiểu thư mới của ngươi chờ lâu quá sẽ quên mất ngươi." Kim Yong-sun tránh đi ánh mắt Moon Byul-yi, lạnh lùng đáp. Không nói tiếng nào tựa vào cạnh cửa nhìn Moon Byul-yi chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy cái máy tính nhỏ rồi tính toán, sau đó xem lại quyển sổ trên bàn đối chiếu.
Giấy trắng vô số, mênh mông như mặt biển mờ sương, sổ sách được đóng thành bộ bị phân tán ra từng chữ từng số chờ cô tìm ra, phân loại, xếp lại từng mảnh một. Không biết đã trôi qua mấy ngày, ở trong này vùi đầu nắm chặt lấy một tia hy vọng, quên ăn quên ngủ, không rõ đã trải qua bao nhiêu ngày đêm, sổ sách ở dưới gối cũng không giảm đi chút nào. Đầu vẫn ko ngừng tính toán, mắt thì đã mỏi mà lưng lại đau, có lúc mệt mỏi mà tính toán sai, lại phải cố gắng tỉnh táo mà làm lại.
Kim Yong-sun luôn tựa ở cạnh cửa lạnh lùng nhìn: "Vẫn còn muốn đi?"
Moon Byul-yi đáp: "Vâng."
Vừa dứt lời, trên bàn bất ngờ lại xuất hiện thêm 1 chồng sách dày.
Ngày qua ngày, mọi động tác đều gần như máy móc, mệt mỏi đến ngay cả một câu "Vâng" cũng không muốn đáp lại nàng. Kim Yong-sun vẫn ngày ngày đến hỏi, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.
Từ nhỏ đã không ai dám làm trái ý nàng, Kim lão nhân là một người tùy tính đến nỗi chẳng bao giờ bận tâm đến người khác, cho dù đó là nhi tử của chính mình cũng chỉ khi cao hứng mới gọi nàng đến xem qua một cái. Kim Yong-sun lớn lên trong sự phục tùng của mọi người, ngay cả phụ mẫu cũng không dám khó dễ nàng, trong trời đất có thứ gì nàng lại không thể nắm trong tay?
Ngày ấy Jung Whee-in tùy tiện xông vào gia mở miệng đòi người, luôn mồm "Moon Byul-yi đã nguyện ý theo ta", mọi người hiếu kỳ đưa mắt thăm dò sắc mặt nàng, khiến nàng giống như bị quăng cho một cái tát trước mặt mọi người, tức giận nổi lên. Một tôi tớ nho nhỏ, lấy cái gì đối kháng đến cùng với đường đường một tiểu thư danh giá như Kim Yong-sun? Càng không nói đến lúc trước Moon Byul-yi tự mình ưng thuận phải ở lại gia tộc Kim đến khi hóa thành tro bụi.
Từ trước đến nay chỉ có Kim Yong-sun nàng nói không cần, ai dám nói không cần với nàng? Huống chi là tôi tớ luôn ngoan ngoãn nghe lời quá mức cần thiết này, lại có gan làm trái ý chủ tử.
Đối mặt với một biển giấy trắng hệt như nhau, lại còn đụng với mấy con số, mỏi mệt cùng cực đến ngay cả suy nghĩ cũng không thể, Moon Byul-yi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, chậm chạp ngẩng đầu nhìn, cằm đã bị nắm chặt, đau đớn kích thích khiến thần trí thanh tỉnh chút ít, vì thế khóe miệng lại theo thói quen cong lên một chút: "Kim tiểu thư."
"Tân chủ tử của ngươi đối với ngươi quả rất có lòng, mỗi ngày đều đến đòi người." Khẩu khí từ miệng Kim Yong-sun luôn băng lãnh, lại mang theo chút cảm xúc không thể gọi tên, vừa nôn nóng, vừa không kiên nhẫn. Trong người còn có mùi rượu tỏa ra.
"..." Moon Byul-yi không đáp, nhìn cặp mắt đen sắc xinh đẹp kia dần dần trở nên hung ác, lại từ từ trầm xuống, phảng phất âm trầm như đêm tối không trăng.
Nàng vốn chưa bao giờ thích uống rượu.
"Ngươi vẫn muốn đi sao?" Chế trụ cằm Moon Byul-yi, Kim Yong-sun nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền, vẫn lãnh đạm như vậy, ánh mắt, nụ cười, lúc nào cũng là đạm nhiên như thế này, phảng phất vẻ mặt không thèm để ý, bộ dáng như trong chớp mắt sẽ tan biến. Ánh mắt