Trải qua một ngày nghỉ sau khi vừa hoàn thành xong một yêu cầu chết tiệt. Nói là một ngày nghỉ nhưng tôi còn làm việc nhiều gấp đôi mọi ngày vì thứ Bảy và Chủ Nhật là hai ngày đông khách nhất trong tuần. Uể oải gục đầu xuống bàn, mắt tôi lim dim nhắm lại. Định ngủ một lát cho bớt đi sự mệt mỏi trong cơ thể, thế nhưng không khí ổn ảo nhưng chợ vỡ này không cho phép tôi chợp mắt lấy một phút nào. Khó chịu, tôi ngồi dậy, tay trống cằm, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Quang cảnh trong khuôn viên trường đã thay đổi rất nhiều với so với ngày tôi chuyển đến đây. Hoặc có lẽ chỉ có cây cối là thay đổi. Những cây bàng lúc đầu còn xơ xác, thế mà bây giờ đã xanh rì lá. Dưới gốc, chi chít những quả bàng chín rụng đầy xuống sân, có quả khô quắt lại, có quả thì nát bét do bị dẫm đạp lên. Tương tự như cây bàng, phượng cũng như vậy, vẫn một màu xanh tươi mới. Thế nhưng so với lúc đầu năm, sắc đỏ vốn có đã phai nhạt đi rất nhiều. Những bông hoa kiêu hãnh và xinh đẹp giờ đây đã rơi rụng đỏ rực một góc sân. Bầu trời hôm nay không như mọi ngày, đã trong xanh hơn nhiều và cũng không còn mưa ngâu nữa. Phải rồi nhỉ? Mùa mưa sắp kết thúc rồi. Mùa thu cũng đã cận kề. Nhiều người cảm thấy mùa thu là một mùa khá buồn tẻ. Tôi cũng thấy thế, một cảm giác le lói buồn manh nha trong suy nghĩ của tôi.
Đổi tầm mắt sang dãy nhà phụ, đây là nơi có phòng cho các giáo viên họp cũng như nhiều phòng chức năng khác nhau. Từ phòng Đoàn, thư viện, phòng loa đài,... Ở trên tầng cuối cùng là nơi tọa lạc của các phòng thực hành những môn tự nhiên như sinh, hóa, lý, tin học. Chúng tôi không còn lạ lẫm gì đối với dãy phòng phiền phức này. Duy chỉ có một căn phòng ở cuối làm tôi chú ý. Căn phòng này không có biển tên và luôn kém rèm che kín. Cánh cửa không khóa nhưng lúc nào cũng khép hờ. Và thỉnh thoảng, tôi còn thấy có vài người ra vào căn phòng đó. Rốt cuộc thì nó dùng để làm gì nhỉ? Có lẽ đó là nơi cất tài liệu hay sổ sách gì đó chăng? Thế nhưng an ninh như vậy thì lỏng lẻo quá, ai cũng có thể ra vào tùy ý rồi còn gì. Có thể đó là một căn phòng có chức năng nào đó không thuộc tầm hiểu biết của học sinh trường này. Tôi cũng nên chẳng quan tâm làm gì. Nói chung dãy nhà này là nơi quyền lực nhất trường tôi. Là nơi điều hành tất cả mọi hoạt động toàn trường cũng như quản lý học sinh và giáo viên.
Đang mải suy nghĩ những điều vô nghĩa, đột nhiên, cánh cửa căn phòng bí ẩn hơn vùng 51 của Mỹ hay Cục tình báo MI6 của Anh kia bật mở, một người bước ra rồi đóng cửa lại. Nhìn qua thì có lẽ đó là một cô gái khá xinh đẹp và nghiêm túc. Nhưng dáng người đó thì có hơi quen, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi? Chớp mắt mấy cái cho đỡ nhòe, tôi nhíu mày. Cô gái kia đúng là một người mà tôi quen, không những quen mà tôi còn đưa cậu ta vào danh sách đen cần phải đề phòng của tôi nữa. Đúng thế, đó là Trang. Tôi không rõ cậu ta vào căn phòng đó làm gì cũng như bí mật mà cậu ta đang giữ. Chỉ biết cậu ta là một con người rất nguy hiểm khi biết rất rõ quá khứ cũng như suy nghĩ của tôi một cách khó hiểu. Khả năng phán đoán của cậu ta cũng rất chính xác. Một cô gái hoàn hảo về mọi mặt cả học lực lẫn thể thao. Thái độ và phong cách lúc cậu ta nói chuyện toát lên một vẻ chân thật độc sự khinh bỉ và coi thường người khác đến tàn nhẫn chứ không đeo một bộ mặt giả tạo như Đức. Tôi nghĩ là tôi thích điều đó.
Chỉ nhiêu đó thôi, ngoài ra tôi không biết gì thêm về Trang nữa. Con người này thật là bí ẩn mà. Không theo motip của truyện ngôn tình, tôi sẽ không nói một câu vớ vẩn kiểu như: cô gái này thật thú vị! khi bị cậu ta lật mặt rồi sẽ theo đuổi cho đến khi cậu ta say vì tình mới thôi. Còn lâu tôi mới làm điều đó. Cậu ta không phải là người tôi có thể dính dáng đến chứ đừng nói là quen biết. Mà tại sao tôi phải để tâm đến người như cậu ta chứ? Khi tôi đang tự hỏi mình như vậy, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi rơi vào trạng thái phòng bị:
- Trông cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ? Chắc hẳn đảm đương cả nhiệm vụ và công việc làm thêm thật sự quá sức với cậu đúng không? Nếu cần thiết thì tớ sẵn sàng nghe cậu tâm sự hoặc kiếm cho cậu một vài người bạn để cậu có thể chia sẻ nỗi buồn cũng như gạt đi sự cô độc. Có bạn bè cũng không hẳn là tệ đâu.
Đức đã đứng đằng sau tôi từ khi nào. Bắt gặp vẻ mặt và nụ cười đó khi quay lại, tôi suy nghĩ kỹ câu nói của cậu ta rồi trả lời:
- Không cần đâu, tôi ổn với tình hình hiện tại. Bạn bè rắc rối lắm. Vả lại tôi đi làm vì tôi muốn thế, đâu có như một thiếu gia lắm tiền nhiều của như cậu?
- Ồ, Sao cậu lại nói vậy chứ? Có bạn bè là một ý hay đó. Có nhiều việc cậu có thể nhờ vả bạn bè giúp đỡ thì công việc thì sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tớ coi tất cả mọi người là bạn nên quan hệ cũng tốt lắm. Thay vì tạo một kẻ thù, việc tìm kiếm một người bạn không hẳn sẽ hay hơn sao?
Vừa nói, cậu ta vừa bước đến ngồi cạnh tôi. Có lẽ câu nói đó đã đả động đến suy nghĩ của tôi, gằn giọng, tôi hỏi cậu ta bằng một giọng đả kích:
- Thế tôi hỏi cậu, tôi và Hùng có phải bạn của cậu không?
Sững người trước câu hỏi đó, như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Cậu ta lấp liếm bằng cách vuốt mái tóc mượt được bôi keo rất đẹp đẽ. Sau đó, trả lời với một giọng điệu uốn ba tấc lưỡi, và phần lớn câu đó hướng về tôi:
- Nói thế nào nhỉ? Đó là danh sách xếp hạng độ thân mật giữa những người bạn cùng mối quan hệ mà tớ có. Và tớ sẽ sẽ ưu tiên thực hiện những yêu cầu và coi trọng người có vị trí cao hơn. Vả lại, người lập kế hoạch không có tội mà người thực hiện kế hoạch mới là kẻ có lỗi. Mà nói trước thì cậu nằm ở vị trí khá cao trong tờ danh sách đó.
Thì ra là thế à? Thì ra bạn bè cũng cần bảng xếp hạng cơ đấy?Tôi không hề biết điều đó. Bởi vì trước giờ tôi có bạn đâu. Nhưng nhân vật chính mà cậu ta đang lên án trong câu chuyện đó là tôi. Bức xúc, tôi liền nói:
- Nói tóm lại là cậu muốn tôi nhận toàn bộ trách nhiệm chứ gì? Toàn bộ kế hoạch đều là lỗi của tôi? Mà cũng đúng thôi. Một việc dơ bẩn đến mức cậu không muốn nhúng tay vào thì việc chối từ trách nhiệm là điều đương nhiên nhỉ? Cậu quá coi trọng danh dự của bản thân đối với mọi người. Để làm được điều đó, cậu phải chà đạp lên nhân phẩm của những người ở tận cùng cái danh sách đấy. Và cậu đang làm điều đó với tôi. Thế nên nên đừng có đề cao tôi lên một cách phù phiếm như vậy.
Tôi nói đúng không nhỉ? Có lẽ là đúng rồi. Với tôi mà nói, mắt quan sát người khác cũng như vạch trần những điều cần che giấu của họ đạt mức thượng thừa. Tôi tự tin về điều đó. Chắc chắn câu nói của tôi dù ít dù nhiều cũng tác động đến câu ta, Đức bắt đầu nghĩ cách xoay sở. Có lẽ do không còn câu trả lời nào thuyết phục hơn ý kiến của tôi vừa nhận định, cậu ta gõ trán vài phát, giả bộ suy tư rồi nói:
- Suy đoán của suy đoán của cậu vững lắm, không thể tìm ra sơ hở. Nhưng cậu đã sai khi kết luận vội vàng như vậy. Cậu nói cậu luôn nghi ngờ mọi thứ, Thế nên tất cả mọi thứ người khác làm đều chưa chắc đã là mục đích chính của họ.
Nghe đến câu này, tôi cũng gật đầu đồng ý. Quả thật tôi đã vội vàng khi kết luận rằng tôi là người ở tận cùng danh sách đó. Thế có nghĩa là tôi không có tận cùng ư? Để hỏi lại cậu ta xem nào. Nếu không ở tận cùng thì có nghĩa là đang đi lên:
- Nói như vậy thì tất cả kế hoạch vốn dĩ là thử thách để tôi tăng hạng trong cái danh sách chết tiệt của cậu thôi nhỉ? Tăng hạng để xem tôi có tư cách làm bạn với cậu không. Tôi nói đúng chứ? Nhưng xin lỗi cậu, tôi vốn không cần bạn và cũng chẳng cần quan tâm bản thân đáng giá bao nhiêu trong mắt người khác.
Nghe tôi nói vậy, cậu ta phì cười, một nụ cười để tung ra ám khí:
- Suy luận khá logic nhưng cậu vẫn chưa thể đoán đúng toàn bộ mục đích của tớ nhỉ?
Vậy là tôi lại đoán sai à? Mà cũng có thể đó là do cậu ta muốn nỗ lực phản biện để bao che cái sự thật trong điều tôi vừa nói thôi. Nhưng vì sao tôi phải quan tâm đến mục đích của cậu ra nhỉ? Ai mà biết cậu ta đang toan tính điều gì chứ. Để khỏi mất thời gian tranh luận, tôi liền hỏi cậu ta với một thái độ thẳng thừng:
- Tôi không quan tâm đúng hay sai, ngay từ đầu tôi đã chẳng quan tâm gì đến cái kế hoạch của cậu rồi. Cái tôi chú ý là cậu có việc gì cần tìm đến tôi? Không một lý do nào đó mà lại nói chuyện với tôi lâu thế này, hẳn làm nhiệm vụ cậu thương lượng hôm thứ Bảy đã được thông qua rồi nhỉ?
Có vẻ như không chối được nữa, mà cũng chẳng có gì cần phải giấu cả. Cậu ta thú nhận với một giọng nói khá vừa phải và điểm tĩnh, đủ để tôi nghe rõ:
- Đúng thế, tớ đã chấp nhận yêu cầu đó rồi. Giờ chỉ còn chờ quyết định của cậu thôi. Hẳn là cậu sẽ làm nhỉ?
Vẫn nụ cười đó, một nụ cười giải quyết mọi vấn đề, một nụ cười để che giấu phần tối trong tim cậu ta. Tôi nuốt nước bọt trả lời:
- Vậy thì cậu nói đi xem nào. Tôi không có quyền từ chối, đúng chứ? Tôi sẽ xem xét nó có ngoài khả năng không rồi tìm cách giải quyết.
Chần chừ một hồi, cậu ta cẩn thận liếc mắt một lượt xung quanh để quan sát rồi lại nói với tôi:
- Chúng ta xuống căng tin một chút đi. Câu chuyện này khá dài nên dù sao vừa uống nước vừa nói thì tinh tế hơn nhỉ?
Tôi nhìn Đức, như hiểu ra lý do tại sao cậu ta lại nói thế, tôi khẽ gật đầu đồng ý. Bước ra khỏi lớp, tôi lẽo đẽo theo sau cậu ta với một khoảng cách vừa đủ. Khi cả hai đã đi được một đoạn đường khá xa, tôi liền nói lên những suy nghĩ và lập luận của mình:
- Kéo tôi ra khỏi lớp để bớt ổn ào thì không hợp lý. Bởi vì lần trước cũng có vấn đề gì khi chúng ta nói chuyện đâu? Chỉ có thể kết luận một điều là nhiệm vụ lần này có bên liên quan tham gia. Nhưng lúc ra khỏi lớp, cậu không hề ra hiệu hoặc có một hành động nào gọi người khác theo sau mình cả. Điều đó có thể kết luận bên liên quan là người khác lớp. Tôi nói đúng chứ? Cậu nên gọi họ ra luôn đi chứ khỏi mất thời gian để chờ đợi.
Từ lúc tôi mở lời, cậu ta đã đi chậm lại rồi dừng hẳn. Như để tôn trọng suy nghĩ của tôi, cậu ta im lặng lắng nghe rất chăm chú. Càng lúc, điệu bộ của cậu ta càng ngạc nhiên hơn. Lúc tôi vừa kết thúc những điều mà mình rút ra được, Đức liền gật đầu mấy cái ra vẻ trầm trồ rồi lên tiếng:
- Không hổ danh là Khổng Minh, chỉ có bằng đó thông tin mà đã suy ra được từng đấy điều à? Suy luận sắc sảo như thế thì có khả năng sai không? Không, cậu nói hoàn toàn đúng.
Nói xong, cậu ta liền rút điện thoại ra gọi điện đi đâu đó. Khi hồi chuông tút...tút... vừa dứt thì đầu dây bên kia có tiếng trả lời. Không giải thích nhiều, Đức chỉ chào một tiếng rồi nói:
- Bọn tớ xuống tới căng tin rồi, cậu đi luôn được không? Vụ kia ấy mà. Ừ, xuống luôn nhé.
Khi cậu ta vừa tắt máy thì chúng tôi đã bước vào căn tin trường. Đây là một nơi khá rộng và thoáng mát, thích hợp để có thể tận hưởng những bữa ăn ngon lành ở nhất của quảng đời học sinh. Thực đơn rất đa dạng xoay quanh bún, phở, bánh mì, bánh bao, cơm cuộn, nem,... Tôi khá thích nơi này, tiếc một điều là tôi luôn ăn sáng ở nhà và cũng không học buổi chiều nên rất ít khi có nhu cầu xuống đây.
Chọn một bàn trống ở trong góc, nơi tôi cho là kín đáo để bàn việc riêng tư. Tôi ngồi xuống, quan sát mọi thứ xung quanh một lượt để xem có ai theo dõi mình hay không. Khi đã chắc chắn tất cả mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát thì cũng là lúc Đức trở lại với hai chai nước lọc và 3 chiếc cốc nhựa trên tay. Sau khi cậu ta đã an vị trên chiếc ghế của mình, tôi bỗng thấy bóng dáng một cô gái mà tôi nghĩ là tôi chưa gặp bao giờ hớt hải bước vào quán, trên tay đang cầm chiếc điện thoại còn sáng màn hình. Trông thấy cậu ta, Đức liền đưa tay lên với lại để tạo sự chú ý. Hồ nghi nhìn lại, tôi chắc chắn được một điều: vậy ra chủ nhân của nhiệm vụ sắp tới là người này à? Thôi thì ai mà chẳng như nhau, miễn là kín mồm kín miệng là được. Sau khi nhận ra sự hiện diện của Đức, cậu ta liền chạy lại với một vẻ mặt rất vui mừng hớn hở, có thể gọi là tràn trề hi vọng cũng được. Thế nhưng lúc nhìn thấy tôi, cậu ta liền che đậy cảm xúc của bản thân rồi cúi đầu khẽ chào tôi một cách lịch sự, tôi cũng gật đầu chào lại để đáp lễ. Tại sao người này lại ở đây? À không. Lý do mà cô ta ở đây thì tôi cũng đoán được rồi, Nhưng cô ta là ai nhỉ? Chí ít cũng phải giới thiệu cho đàng hoàng chứ. Như để giải đáp thắc mắc của tôi, hẳn cô gái kia cũng đang nghĩ vậy, Đức vừa đưa bàn tay ra phía tôi rồi sau đó là cô gái kia vừa lên tiếng:
- Đây là Minh, người mà sẵn sàng thực hiện yêu cầu của cậu. Còn giới thiệu với Minh, đây là Ngọc, học lớp 11A1, là người đưa ra yêu cầu này nhờ cậu giải quyết.
Sau màn giới thiệu của nồng nhiệt đầy tinh tế đó, cô gái tên Ngọc kia liền tươi cười nói:
- Rất vui được gặp cậu, mong cậu giúp đỡ.
Cuối cùng thì cũng chịu lên tiếng rồi à, tôi còn tưởng cậu ta không nói được cơ. Nhưng dù sao người ta có lòng thì mình cũng nên có dạ, tôi liền chào cậu ta lần thứ hai: chào cậu. Sau đó, như để khỏi tốn thời gian, tôi liền đi thẳng vào vấn đề:
- Như cậu đã biết thì hôm nay tôi sẽ lắng nghe yêu cầu của cậu. Tôi nghĩ đó không phải là một yêu cầu đàng hoàng cho lắm nhỉ? Cậu giải thích có được không?
Sau khi đã nghe rõ toàn bộ lời mà tôi nói, Ngọc chần chừ một chút rồi lên tiếng:
- Đúng là việc này có chút không được đẹp. Vậy thì tớ sẽ nói sơ bộ vấn đề nhé. Tớ đang hẹn hò với một người, cậu ta tên là Nam, học cùng lớp với tớ. Cậu ta khá tốt, theo tớ thấy là vậy. Và cũng khá ưa nhìn nữa.
Nói đến đây, Ngọc ngừng một lát, để tiếp tục câu chuyện, tôi liền hỏi:
- Người Nam mà cậu nhắc tới có vẻ là mẫu đàn ông lý tưởng nhỉ? Vậy có vấn đề gì xảy ra với cậu ta à?
- Cậu ấy đúng là ước ao của nhiều cô gái, biết quan tâm, lo lắng cho người khác, luôn động viên và giúp đỡ người khác những lúc khó khăn, nói tóm lại Nam khá tốt. Nhưng mà... khi tớ và cậu ta nói chuyện với nhau, tớ phát hiện ra cậu ta và tớ có khá nhiều điểm bất đồng. Để tránh mất lòng nhau nên tớ sẽ luôn là người thuận theo ý kiến của cậu ấy trong hầu hết những tình huống như vậy. Ngoài ra bản tính của cậu ta quá lương thiện nên đã giúp đỡ rất nhiều người, không kể những cô gái có ý muốn chia rẽ tớ với Nam. Những việc như thế xảy ra liên miên khiến tớ bất lực và gần đây tớ có cảm giác như đã hết tình cảm với Nam rồi. Điều này nhìn chung hơi khó nói nhưng cậu có cách nào không?
Trầm ngâm một lúc, tôi liền nói hết tất cả những gì tôi nhận thấy qua câu chuyện của cậu ta. Đồng thời, kịch liệt đả kích đứa con gái hai mặt này:
- Một câu hỏi nước đôi khá thích hợp cho trường hợp này nhỉ? Nói là hết tình cảm với Nam có nghĩa là cậu muốn chia tay ư? Có lẽ tôi đoán không sai đâu nhỉ? Muốn chia tay thì phải có một trong hai người dám ngỏ ý. Theo hướng thứ nhất thì cậu sẽ là người nói. Điều này không khó nhưng khi nói ra cậu sẽ mất đi nhiều thứ như tư cách, nhân phẩm và lòng tự tôn. Chưa kể Nam đã đồng ý và có thể cậu ta còn nghĩ khác về cậu. Có lẽ điều này sẽ gây ra tai tiếng không nhỏ cho cậu sau này cũng nên. Vậy nên nếu cậu hỏi tôi như thế, thì tôi sẽ hiểu ý của cậu theo hướng thứ hai. Ở hoàn cảnh này, cậu muốn giữ thể diện cho chính bản thân mình. Để làm được điều đó thì người nói lời chia tay phải là người kia. Nói tóm lại là phải khiến cái người tên Nam kia nói lời chia tay, đồng thời nhận hết tội lỗi về phía mình. Gọi là trách nhiệm có lẽ dễ nghe hơn tội lỗi nhỉ? Nhờ thế mà cậu có thể vừa thực hiện được mục đích của mình, vừa khiến Nam sẽ là người chịu lời ra tiếng vào hòng giữ thể diện cho bản thân. Tôi nói đúng chứ? Thật là một công việc bỉ ổi mà.
Nghe tôi nói xong, cậu ta liền cúi gằm mặt xuống, vai run run như sắp khóc đến nơi. Phải mất gần 1 phút, cậu ta bắt đầu lí nhí lên tiếng, phần nhiều là trách móc tôi:
- Sao... sao cậu có thể nói những từ khó nghe như vậy chứ?
Không khí xung quanh lại chìm vào im lặng, ba chúng tôi đang vô cùng căng thẳng và phiền não. Có lẽ người phiền não chỉ là hai người kia thôi. Tôi lúc này đang cực kỳ hả hê đấy chứ. Dù gì, tôi biết những điều tôi nói có phần hơi quá đáng, nhưng đó cũng là sự thật mà thôi. Vì thế nên tôi sẽ không xin lỗi. Vả lại, nếu cậu ta cảm thấy nhục nhã và căm ghét tôi rồi xin rút lại yêu cầu thì tôi sẽ nhẹ một gánh nợ. Tôi đang mong đợi điều đó đây. Như để giải tỏa mọi sự bức xúc lúc này, Đức liền nói, giọng hiện lên một chút an ủi:
- Thôi thì chúng ta cũng đã hiểu tương đối vấn đề rồi. Đơn giản là chỉ cần cho Nam nói lời chia tay thôi, phải chứ? Cậu thấy thế nào, yêu cầu này có khó không?
Ra là cậu ta hỏi tôi à. Tôi cứ nghĩ cậu ta đang nói chuyện với Ngọc cơ. Vậy thì tôi sẽ trả lời:
- Thực ra thì yêu cầu nào cũng khó nhưng tôi sẽ thử nhận xem sao. Tôi thật không có mấy kinh nghiệm trong việc yêu đương cũng như chia tay gì cả. Cậu có thể gọi tôi là một thằng trai tân chính hiệu. Nhưng theo kinh nghiệm sống của tôi, hầu hết các cặp vợ chồng khi ra tòa đâm đơn ly dị đều sẽ lấy lý do là không hợp nhau. Việc của cậu cũng tương tự như vậy, trước mắt thì phải làm cho cậu ta CHÁN cậu đã. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Ngọc cũng dần bình