Tôi không phải một người may mắn. Nói chính xác thì tôi đen hết sức. Mỗi khi đứng trước một lựa chọn 50%, khả năng tôi chọn sai là cực kỳ cao. Với một kỷ lục thua lớn không thể ngờ trong trò oẳn tù tì hay bốc thăm, tôi chịu khá nhiều thiệt thòi với chúng bạn đồng trang lứa.
Tất nhiên đó chỉ là cái thời mà tôi còn chưa phân biệt được tên của mẹ không phải là “Mẹ” mà thôi. Tôi của bây giờ tôi đã ranh ma và nhìn nhận mọi thứ một cách sắc sảo. Thế nhưng khi mà tôi, bản thân tôi đứng trước hai sự lựa chọn không quá lệch lạc hay mất cân bằng, trong thâm tâm tôi vẫn cực kỳ phân vân và căng thẳng. Lúc đó, tôi lại suy nghĩ rất nhiều. Lợi cũng có, hại cũng có, chứ không phải chỉ là đếm cua trong lỗ thông thường. Nhưng rồi tôi lại luôn đưa ra quyết định một cách rất nhanh và quyết đoán. Đây không phải là một điều đáng tự hào để tôi có thể nói, dù đó cũng là một mặt tốt. Nhưng chính vì vậy, chỉ có một tính cách phân chia không đồng đều như vậy, nó lại đem đến cho cuộc đời tôi đầy rẫy những sai lầm.
Có một câu nói như thế này: sai lầm lớn nhất của cuộc đời con người chính là không mắc sai lầm. Nghe thì có vẻ khá vô lý, tưởng chừng như đây chỉ là một câu nói tấu hài hay một thứ gì đó tương tự. Thế nhưng tôi không nghĩ là nó sai. Con người không ai hoàn hảo cả, mà mỗi lần thất bại, chúng ta sẽ để rút ra được những sai lầm và kinh nghiệm bất biến. Những bài học miễn phí nhưng vô giá dành cho bản thân sẽ ghim sâu vào mỗi trái tim con người. Sai lầm trải qua, mỗi lần như vậy, tuy có nhiều nỗi buồn và thất vọng, thế nhưng lại không thể gọi chúng là rác rưởi hay vết bùn đen của quá khứ.
Nếu có ai hỏi: Làm thế nào để tránh khỏi những nỗi buồn và thất vọng, gửi ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý đó? Tất nhiên là không có cách nào khác, ngoại trừ việc khi mà tôi không làm gì cả. Và chính vì thế, cuộc đời chúng ta đã thật sự sai lầm rồi.
Oa! Chưa bao giờ tôi nói được một điều tích cực của tôi sáng như vậy nhỉ? Thực sự khiến tôi cũng phải ngạc nhiên cơ đấy. Thế nhưng bước ngoặt sau đó mới là cả vấn đề. Có nhân vật trong bộ tiểu thuyết nổi tiếng đã từng nói một câu lại để như sau: khi chúng ta cố gắng làm điều gì đó để thỏa mãn cái mong muốn của bản thân, dù có thể không thành công nhưng chắc chắn nó sẽ đem lại cho chúng ta một thứ có phần hữu ích. Nhưng cứ ngồi đó mà mơ mộng và kỳ vọng vào một tương lai tươi sáng thì rồi đến cuối cùng, nếu chúng ta không hành động thì chắc chắn sẽ chẳng có gì. Rốt cuộc, tôi lại chẳng có thứ gì trong cả 3 thứ trên. Không ước mơ, hy vọng hay nỗ lực. Một con người nhàm chán, vô vị và đơn giản. Tương lai như một hố sâu tăm tối, quá khứ là cả một vũng bùn tội lỗi. Cuộc sống hệt như một cái đồng hồ vậy, cứ quay, quay mãi theo một vòng lặp vô định, không hồi kết.
Tuy nhiên tôi lại cực kỳ ổn với tôi của hiện tại. Không phải đau đầu, căng não ganh đua, vắt kiệt thể lực và trí tuệ để cạnh tranh, cũng chẳng cần phải có trọng trách gánh vác niềm tin và định hướng của bất kỳ ai cả. Một cuộc sống lý tưởng mà không có lấy một sự thất vọng hay suy sụp mỗi lần thua cuộc.
Dẫu thế, tôi cũng rất sợ thất bại hay lựa chọn sai lầm. Có lẽ chính vì điều này mà tôi chạy trốn khỏi những thứ đó. Tự ngộ nhận cuộc sống không chút tiến triển như vậy là ổn, là lý tưởng chăng?
Trở về với thực tại, tôi hay bản thân tôi đang đứng trước hai sự lựa chọn. Tham gia hội hoặc kiên quyết phản đối. Nếu tôi đồng ý, một vài cái lợi mà tôi cảm thấy hứng thú đã hiện lên đầy theo lời thương lượng của Trang. Thế nhưng sự phiền phức thì cũng không thể nói trước được. Ít nhất thì kỹ năng giao tiếp và bộ não đầy nếp nhăn sẽ rất là cần thiết, và tôi thì đào đâu ra những năng lực như thế? Còn nếu tôi từ chối thì hàng loạt điều tệ hại liên quan đến cả thể xác và tinh thần sẽ ngay lập tức đổ ập xuống đầu.
Tuy rằng khi đặt lên bàn cân thì chắc chắn sẽ không có một sự cân bằng nào ở đây cả. Tất cả đều được phơi ra trước mắt. Thế nhưng tôi vẫn cứ lưỡng lự, vẫn mãi phân vân. Tại sao lại vậy nhỉ? Có khi nào tôi chỉ đang cố chấp quá không? Hoặc có lẽ như tôi đang cố tìm kiếm, gắng sức đào bới cả đống cát chỉ để tìm ra một hạt vàng chăng? Nhiều lúc, tôi lại tự cảm thấy bản thân đang quá nhu nhược rồi.
Trở lại với vấn đề chính, khi mà Hả vừa đi khuất, tôi liền nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, gắng suy nghĩ thật kỹ rồi lên tiếng:
- Bây giờ thì không còn cái gì cản trở nữa, chúng ta sẽ đi thẳng vào những điều mà hai bên còn bất đồng, và tìm ra cách thỏa thuận ổn thỏa. Hoặc là một bên sẽ chịu thiệt thòi.
Tôi chủ động nhấn mạnh câu cuối. Dù tôi biết rằng, có lẽ kẻ phải chấp nhận sự thiệt thòi chỉ là mình tôi mà thôi. Còn về phía Trang, cho dù tôi làm gì thì cô ta cũng chẳng có mảy may một chút bất lợi nào. Mà như thế thì... Tôi liền nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Khoan đã, trước tiên thì tôi muốn xác nhận lại một điều.
- Cậu nói đi- Trang khẽ gật đầu ra hiệu.
- Ừm, các cậu làm tất cả mọi cách cách tinh vi như vậy chỉ để lôi kéo một kẻ như tôi. Không hẳn là vì e sợ sự xảo quyệt và mưu mô này nên muốn dùng uy quyền hội để trực tiếp kìm hãm khả năng của tôi lại đâu nhỉ?
- Đúng như vậy. Đó chỉ là một cái cớ mà thôi. Còn về việc có lý do khác nữa chỉ khá là khó khăn trong việc giải thích. Chúng tôi không muốn nói nhưng vẫn phải công nhận là hội thật sự cần đến khả năng của cậu để hỗ trợ cho công việc này. Điều đó thì Đức cũng đã từng nói qua rồi mà? Bắt tôi xác nhận thứ như thế, cậu đúng là đáng kinh tởm mà.
Nghe những lời đó từ hoa khôi lạnh lùng, học sinh xuất sắc của nước và của trường thì tôi cũng có chút động lòng. Nếu đây là tôi của ngày xưa thì hắn đã đổ nhào theo và kiêu hãnh coi bản thân là số 1, là kẻ không tầm thường rồi. Thế nhưng giờ đây, tôi đã đủ khôn để tự đạp mình ra khỏi những lời hoa mỹ đầy cám dỗ đó. Tôi chỉ coi đây là một trong các kỹ năng tuyệt vời của nghề marketing hay quảng cáo nhằm đánh vào tâm lý và ham muốn nhất thời của khách hàng để trục lợi mà thôi.
Thế nhưng sau khi nghe câu chê trách cuối cùng, Tôi đã hoàn toàn trút bỏ đi những suy nghĩ, những “ham muốn nhất thời” đó. Không thể phủ nhận việc tôi cố tình gài để có thể lĩnh phần thắng về mình một lần duy nhất. Quả thật, Tôi cũng muốn nghe và có thích thú một chút khi nhận những lời bình phẩm tích cực đó. Cô gái này thật quá nguy hiểm mà, ngay cả việc cậu ta nhìn thấu tâm can, vạch trần bộ mặt thật của tôi như vậy, thật là đáng sợ mà. Nhưng tôi vẫn cố đấm ăn xôi mà cứu vãn:
- Cái gì mà kinh tởm chứ? Nếu như không hỏi cho ra lẽ, tôi sẽ chỉ biết một điều rằng bản thân là một chú chim trong lồng, luôn chịu sự kìm hãm mà thôi. Còn nữa, không biết được lý do của công việc mình đang làm thì chẳng khác nào chỉ ra rắp nghe theo kẻ khác và luôn bị lợi dụng không hơn. Như thế làm tôi cảm thấy khó chịu lắm.
Tồn tại mà luôn bị phụ thuộc vào người khác, không giữ được chính kiến và sống thật với bản thân. Những người như vậy thật đáng khinh mà. Tự do muôn năm. Sau khi tôi nói xong, Đức liền hỏi:
- Cậu còn điều gì cần thắc mắc nữa không?
- Nhiều lắm- tôi chẳng thèm suy nghĩ mà trả lời ngay- Tôi không biết là hội này có chút danh tiếng hay tên tuổi nào không? Nhưng từ khi chuyển tới đây, ngày hôm trước chính là lần đầu tiên mà tôi nghe đến cái danh của hội. Không biết trước đó, các cậu đã làm gì để “truyền bá” tên tuổi đến người khác nhỉ? Hay các cậu có điều gì không muốn cho người khác biết? Như thế thì cái nhìn của tôi về các cậu chỉ độc một sự mờ ám mà thôi.
Tôi chẳng nể nang gì cho dù cô Phương có đang ngồi đối diện. Mọi người đang nhìn nhau không biết trả lời ra sao dưới con mắt ngờ vực nửa thách thức của tôi. Không trả lời ngay được à? Quả nhiên đánh giá của tôi về hội là hoàn toàn chính xác mà. Nhưng trái với suy nghĩ lúc này của tôi, Đức chỉ nghe vừa khẽ gật đầu thật lâu rồi lên tiếng giải thích một cách nghiêm túc:
- Tôi không biết cũng phải. Đúng là hội không được nhiều người biết đến như những văn phòng khác của trường. Thế nhưng chúng tôi cũng có đánh bóng tên tuổi mà. Mỗi khi năm học mới bắt đầu, mỗi giáo viên của các khóa lớp 10 sẽ giới thiệu cho học sinh của mình đến văn phòng của hội, để giải quyết những khó khăn mà bản thân gặp phải. Thế nhưng những người quan tâm chỉ có một phần nhỏ.
- Cái đó thì tôi hiểu- tôi gật đầu vừa tỏ vẻ đồng cảm- ngay cả ở trường cũ có cơ sở vật chất cực kỳ tốt, thư viện luôn mở cửa suốt các ngày trong tuần. Thế nhưng kể cả người thích đọc sách như tôi cũng chẳng bao giờ giờ đặt chân đến. Vì một điều đơn giản là nó khá phiền phức và rắc rối, vả lại tôi cũng không muốn làm phiền người ta.
- Đúng thế, việc được giới thiệu một và chỉ một lần cũng là điều bất lợi. Nó sẽ không thể tạo được ấn tượng lớn nếu như không được nhắc tới nữa và sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng. Vả lại, việc một người vừa sống khép kín và không quan tâm lắm với mọi thứ bên ngoài, vừa chuyển đến vào khoảng thời gian nửa chừng đó, cậu không biết cũng không có gì là khó hiểu. Ngoài ra, chúng tôi cũng phải xin lỗi về sự vô trách nhiệm của bản thân nữa.
Nghe những lời thú nhận có phần hối lỗi đó, tôi đã hiểu vấn đề và cũng gật đầu đồng cảm. Thế nhưng tôi vẫn chưa được giải thoát bởi sự hiếu kì đó, hay nói chính xác hơn thì có nhiều điều còn nghi vấn. Tôi tiếp tục:
- Vậy à? Ừm... hôm trước tôi có nghe Trang giới thiệu là hội còn tư vấn và giải quyết những vấn đề về tâm lý. Nhưng con người mà, ai mà chẳng có bí mật hay những điều thầm kín. Vậy thì những điều khó nói như vậy cũng phải đến tận đây để giãi bày sao? Là tôi chỉ có chết tôi cũng chẳng bao giờ làm vậy đâu. Còn chưa kể việc các cậu sẽ xử lý ra sao nếu đứng trước những tình huống như vậy nữa?
Sau khi nói xong, tôi mới phát hiện ra cả căn phòng hoàn toàn im lặng. Chủ yếu thì mọi người đều đang thật sự lắng nghe, nhưng dù vậy nó vẫn tạo cho tôi một cảm giác ngập ngừng. Nhưng rồi có lẽ đã hiểu chuyện hoặc muốn xóa bỏ đi sự bối rối của tôi, một giọng nói đầy sức sống và đăng lên tươi tắn và niềm nở. Tôi quay sang, ra là Nam. Cậu ta đang dùng một vẻ mặt đầy hãnh diện như muốn khoe một điều gì đó, và đúng là cậu ta muốn khoe thật:
- Tất nhiên là đúng như cậu nói, sẽ không có hoặc chỉ có rất ít người đến để nhờ tư vấn những thứ khó giãi bày như vậy. Để khắc phục điều đó, một vài năm gần đây, hội đã tự tạo ra mình một mục trên trang Facebook của trường có tên là “Nơi lắng nghe và chia sẻ trường trung học phổ thông Trần Cao Vân”. Và hội được quyền làm chủ danh mục đó. Chúng tôi sẽ nhận những tin nhắn đó và giải quyết ngay trên máy tính kia. Tuy rất ít người truy cập vào nhưng không hẳn là không có.
- Tôi hiểu rồi!
Ra là thế à? Phải nhỉ? Nếu cứ nói chuyện mà không biết mặt nhau, không phải trông đợi cảm xúc của người kia dành cho câu chuyện của mình, thì hẳn sẽ dễ dàng truyền đạt hơn. Vậy nên hiện nay, trào lưu “Tỏ Tình Qua Tin Nhắn” cũng rất được ưa chuộng nhỉ? Thì ra mạng xã hội còn có một công dụng như vậy cơ à? Vậy mà bấy lâu nay tôi không biết đấy.
Suy nghĩ một lát, tôi liền hướng mắt về phía Trang, nói bằng tự giọng khiêu khích. Thú thực thì tôi lúc đấy có hơi trẻ con khi cố bóc mẽ những sai lầm mà tôi cho là “ngớ ngẩn” trước đây của cậu ta:
- Hôm trước cậu cũng đã nói là việc mở hội có thể giải quyết được đương nhiên là giới hạn. Tôi cũng biết chẳng ai toàn năng tiến độ có thể giải quyết mọi vấn đề cả. Thế nhưng cũng có những vấn đề khi đã lỡ nhận rồi, như chuyện của Hà vừa nãy, Nếu vì một lý do nào đó mà cậu không thể giải quyết thì có được quyền từ chối không?
- Nếu làm mọi cách trong khả năng mà vẫn không thể thì chúng tôi sẽ quyết định từ chối và xin lỗi thân chủ thôi.
Sau câu giải thích đầy “xúc tích” đó, tôi nhìn Trang, định bụng sẽ hạ thấp danh dự của hội thêm chút nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt không cảm xúc, chỉ cần thế thôi cũng đủ để tôi biết rằng cậu ta đang muốn “thách thức” ngược lại tôi. Quả thật thì lời nói của cộng tác không có vấn đề gì cả. Còn nữa, tôi cảm thấy như mình không bao giờ có thể thắng được con người này. Nghĩ vậy, tôi liền đánh mắt đi chỗ khác. Dẫu sao thì tôi cũng không nên tự kiêu quá, mặc dù lâu lắm rồi tôi không có ai để lên lớp như vậy. Tôi tiếp tục hỏi:
- Về thời gian hoạt động của hội là như thế nào và có mang tính bắt buộc không?
- Tất cả các buổi chiều không có tiết học phụ đạo, buổi trưa chúng ta phải ở đây ít nhất 30 phút, buổi sáng hoặc chiều ngày chủ nhật. Nói chung thì cũng không quá khắt khe nhỉ?
- Đối với tôi chỉ có đấy. Lịch trình làm việc như thế này thì có hơi hạn hẹp. Mà không, quá bất lợi đó bởi vì tôi không có nhàn rỗi như mấy người. Buổi chiều tôi còn phải đi làm nữa, nên là...
Trước thái độ như đòi hỏi của tôi, Trang nghĩ ngợi một lát rồi nhìn tôi đăm đăm nói:
- Ừm, Thực ra thì cũng chẳng có nhiều việc mới nên chúng tôi hoàn toàn có thể sắp xếp lại thời gian cho riêng cậu.
Có lẽ thế nào là đặc quyền đối với tôi rồi, chỉ cần giữ cho cuộc sống sau này được ổn định là đủ. Những thứ khác thế nào, có ra sao tôi cũng không quan trọng. Nhưng, đó hoàn toàn không phải vấn đề chính của cuộc thương lượng lần này. Chỉ là một trong những điều tôi cần được đãi ngộ mà thôi. Và giờ mới là điều quan trọng nhất, một điều tôi không thể quên, một điều tôi không được phép quên. Tôi liền nói:
- Còn một việc cuối cùng nữa. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi mà vẫn không thể đoán được thẩm quyền của hội lớn đến đâu. Nhưng thay đổi được cái hạnh kiểm và lý lịch của học sinh thì đương nhiên không hề tầm thường. Vậy cho tôi hỏi, các cậu có khả năng sửa và nâng được điểm thi đại học không? Tôi đang mong chờ một cái gật đầu từ các cậu đó.
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Quả thật, với tình hình học tập be bét hiện giờ, tôi tuy là một kẻ bất cần đời nhưng cũng rất lo cho tương lai của bản thân chứ. Nếu tôi mà thi rớt, chắc hẳn chị tôi sẽ rất lo lắng và tự dằn vặt bản thân vì việc tôi mải đi làm thêm nên không có thời gian chú tâm vào việc học. Tôi không muốn vì quyết định sai lầm của mình mà ảnh hưởng đến một người tốt và dễ mến như chị. Trong tôi lúc đó manh nha lên một tia hi vọng. Thế nhưng với tình hình hiện tại, tôi biết điều đấy có lẽ là bất khả thi. Như để trả lời mà một câu hỏi mà tôi đã đoán được gần hết đáp án, Trang nhìn tôi, lưỡng lự một chút rồi nói:
- Quyền hạn của chúng tôi đúng là rất lớn, vô cùng lớn đối với học sinh bình thường như cậu, tôi khẳng định điều đó. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, đồng nghĩa với việc dính dáng đến điểm đại học là điều không thể. Bởi vì nó thuộc quản lý của sở giáo dục chứ không phải của riêng trường nữa. Tuy nhiên, việc thay đổi điểm tốt nghiệp, dù khó nhưng không phải là không có khả năng. Thật tiếc khi chúng tôi chỉ giúp cậu được điều đó.
Trái với vẻ thất vọng của Trang, tôi đoán rằng cảm xúc của tôi lúc này cũng có đôi chút não nề. Đúng như cậu ta nói, điều gì cũng nên có giới hạn của nó. Nhưng chỉ với những