Nếu như có cỗ máy thời gian, các bạn sẽ làm gì? để trả lời cho câu hỏi đó, không ít người đã chẳng hề suy nghĩ mà nói luôn: Tôi sẽ đi đến tương lai, để xem cuộc sống của tôi sau này như thế nào?. Nhưng cũng có những người giống như tôi, chúng tôi sẽ quay về quá khứ.
Tuy nhiên mục đích giữa tôi và họ hoàn toàn không giống nhau. Họ quay về quá khứ để làm gì? Để thay đổi cuộc đời của mình, có thể mang công nghệ thời nay về để dập tắt chiến tranh, để thay đổi thế giới cả thực tại lẫn tương lai, lách luật bằng cách chơi xổ số hay mua cổ phiếu cũng không phải là một ý tồi. Nhưng tôi- người lúc này đang học tiết lịch sử của cô Yến- tôi quay về quá khứ vì một mục đích cao cả hơn nhiều. Vì ý muốn của con người sẽ đổi thay theo thời gian, vậy nên chỉ lúc này thôi, chỉ lúc này vì chắc chắn trong tương lai tôi sẽ mong muốn quay về để làm điều khác. Lúc này đây, tôi sẽ quay về quá khứ để chứng kiến lịch sử.
Tại sao lại là chứng kiến lịch sử? Tại sao không phải thay đổi thực tại và tương lai của bản thân? Đó là vì tôi của thực tại, tôi của lúc này đã quá hài lòng với những gì tôi có rồi. Vì lòng tham của con người là vô đáy, tôi sợ rằng nếu như tôi có thể làm được tất cả mọi thứ thì tôi sẽ đánh mất đi chính bản thân mình mất. Như tôi đã nói: thay đổi thì cũng chỉ là trốn tránh quá khứ của ta thôi, tôi không muốn chạy trốn một cách hèn nhát như vậy.
Có một người từng nói, mà không, tất cả chúng ta vốn đã biết rồi: lịch sử được viết lên bởi kẻ chiến thắng. Họ viết ra những trang sử hào hùng đó để cho người đời sau biết họ đã nỗ lực như thế nào trong quá khứ. Chính vì vậy mà họ có thể kể hươu kể vượn, hay thậm chí là bịa ra những câu chuyện như thần thoại để đánh bóng cái thời kỳ oai hùng, được cả thần lẫn người tôn thờ và hỗ trợ của họ. Họ thổi phồng những chiến công đó lên, không cần biết đó có phải là những công lao của chính họ không.
Chẳng phải là tôi báng bổ những anh hùng, huyền thoại đó, dù gì thì sử thi của họ đúng là rất đẹp. Nhưng việc cướp công hay việc có kẻ sẵn sàng làm tất cả những điều dơ bẩn để ôm trọn công lao sao về mình, xưa nay không hẳn là không có. Việc chúng ta đang làm là chấp nhận cái quá khứ hào hùng của chúng ta mà thôi. Hãy thử tưởng tượng việc Quang Trung không dẫn quân ra Bắc lật đổ vua Lê chúa Trịnh. Mà Nguyên Ánh mới là người làm điều đó thì lịch sử nước ta sẽ ra sao? Chắc chắn hoàng đế Quang Trung sẽ chỉ được người đời biết đến với cái tên Nghịch Tặc Tây Sơn và sẽ là một vết nhơ trong sử sách mất.
Thực ra tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi lấy điều này ra làm ví dụ. Tôi không muốn nghĩ đến điều đó với một người mà tôi cực kỳ ngưỡng mộ chút nào. Nhưng đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra, không thì tỉ lệ nó đến cũng là khá cao. Dù sao thì chỉ chưa đến 10 năm sau, triều Tây Sơn đúng là đã sụp đổ hoàn toàn dưới tay của Nguyễn Ánh cơ mà? Tôi đã có phần rất buồn vì điều đấy.
Sự thật là kẻ bại trận sẽ không bao giờ có lịch sử hoặc sử sách của họ sẽ không bao giờ được công nhận và đề cập đến những điều đó. Vì vậy nên quá khứ dưới con mắt của người hiện đại cũng đã lệch lạc đi rất nhiều. Phải công nhận những điều nhiều khi còn không có thật. Bởi vậy nên ham muốn của tôi ngay lúc này là tôi muốn quay về để chứng kiến cái sự thật khắc nghiệt đó. So với lịch sử, văn học cũng không phải là ngoại lệ. Nếu lịch sử được viết lên bởi con mắt của người chiến thắng và kẻ ngưỡng mộ những người chiến thắng, thì văn học được viết lên bởi con mắt của những nhà văn lãng mạn cùng những những ngôn từ đầy hoa mỹ để đánh lừa người đọc. Bởi vậy, có một câu nói như sau: Lịch sử và văn học là hai sự giả dối phi vật thể lớn nhất từng được công nhận. Tôi không thể tưởng tượng nếu tôi mà nói điều này cho cô Phương thì cuộc đời tôi sẽ ra sao nhỉ? Sợ quá đi mất.
Cô Yến- giáo viên dạy sử của chúng tôi- đang giảng bài trên bảng rất say sưa. Lịch sử nước Pháp à? Việc chiếm ngục bastille khỏi triều đình bởi người dân vào ngày 14 tháng 7 năm 1789 nghe cũng hoành tráng thật đó. Thế mà chưa đầy 100 năm sau, họ đã sang xâm chiếm Việt Nam, biến nước ta thành thuộc địa trịnh thượng tuyên bố sẽ đem lại cho dân ta sự tự do, bác ái và khai hóa cơ đấy. Nghe thì cũng nực cười ra phết đó.
Tôi ghét người Pháp hay phải nói đúng hơn là tôi ghét tất cả các nước phương Tây. Tại sao lại vậy? Bởi họ đi xâm chiếm các nước nhỏ và là nguyên nhân chính mở ra hai cuộc chiến tranh thế giới ư? Điều đó cũng không hẳn là tất cả. Nói ra thì có lẽ nó ăn sâu vào hơi hướng của suy nghĩ cá nhân, nhưng tôi theo chủ nghĩa Vô thần, vậy nên việc chấp nhận những người theo đạo Phật đã là quá đủ đối với tôi rồi. Tất nhiên là tôi cũng chẳng có vấn đề gì với những người theo đạo Phật cả. Nhưng đối với những người theo các đạo khác thì tôi có vẻ khá khó chịu. Với tôi, tôn giáo, sắc tộc và tài nguyên là ba thứ chính gây ra chiến tranh. Vậy nên việc tôi coi những người xa lạ kia là tà đạo thì cũng không hẳn là sai.
Có lẽ tôi thật sự có lỗi đối với họ rồi. Tôi có nên cúi đầu khóc lóc xin lỗi họ không nhỉ? Mong rằng họ sẽ tha thứ cho những suy nghĩ bồng bột của tôi. Dù gì đó chỉ là suy nghĩ ngày trước của tôi thôi, tôi thật sự, thật sự xin lỗi nhé. Mà đất nước và con người tôi thích nhất là Nhật Bản. Đó là cái nôi của sở thích mãnh liệt trong tôi: Anime. Nhưng đó chỉ là sở thích của tôi thôi, mong mọi người đừng gọi tôi là Otaku hay Wibu nhé, tội nghiệp tôi lắm.
Tôi vốn thích giờ Sử vì môn này khá là dễ học, chỉ cần nhớ được những sự kiện là cũng đã làm được tương đối các bài kiểm tra rồi. Không chỉ thế, cô Yến cũng rất dễ tính. Việc kiểm tra bài cũ gần như là bằng 0. Trong các giờ học, cô hay chuẩn bị những trò chơi chơi đơn giản để bổ sung kiến thức cho học sinh. Đó cũng là một phương pháp mới mẻ và thú vị. Nhưng dù vậy, việc tôi ghét học là điều không thể phủ nhận. Bởi thế việc ép mình tiếp thu kiến thức từ người khác rất khó khăn. So với việc đó, việc tôi tự tìm hiểu những vấn đề tôi thích xem ra đơn giản hơn nhiều. Nhưng rốt cuộc, chẳng có một phạm trù nào tôi biết toàn diện cả. Cứ dở dở ương ương như vậy đôi khi cũng rất vui.
Ngồi chờ đợi tiết học kết thúc, tôi suy nghĩ lại những gì bản thân đã làm. Sau khi thành công trong việc gài được Hùng hai lần, tôi cứ nghĩ lần thứ 3 dễ dàng hơn nhiều vì tôi không cần phải lợi dụng ai cả mà sẽ sử dụng tiểu xảo, kế hèn. Để làm được điều đó, trước tiên phải làm cho cậu ta mất cảnh giác đã. Thế nên tôi quyết định sẽ không hành động gì trong ngày thứ Tư cả. Có thể ngâm sang ngày Thứ Năm thì càng tốt. Nhưng người tính không bằng trời tính, bỏ qua thứ Tư, hai ngày sau đó, Hùng xin nghỉ vì việc gia đình. Chính điều đó đã làm cho kế hoạch của tôi chậm đi rất nhiều. Vì vậy, hôm nay lúc gặp cậu ta trên lớp, tôi đã xém chút nữa không làm chủ được mình và nhảy đến ôm cậu ta trong vui sướng mất.
Hôm nay đã là thứ Bảy, là cơ hội cuối cùng mà tôi có thể làm được trong tuần này và trong toàn bộ kế hoạch nếu không muốn nó đổ sông đổ bể. Lo lắng mở thời khóa biểu ra, tôi dò tìm lịch học của ngày hôm nay, ngày cuối cùng: Sử, Văn, Thể Dục, Toán, Sinh Hoạt. Giờ tôi mới để ý, thời khóa biểu của ngày thứ Bảy có môn Thể Dục trước môn Toán. Còn thứ hai thì môn Thể Dục trước môn Anh. Đây là hai môn mà tôi nghĩ đến đầu tiên trong kế hoạch của mình.
Ngồi im suy nghĩ, nếu tôi hành động trong giờ Toán thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn những giờ còn lại. Lần trước tôi cũng đã thành công trong việc gài cậu ta trong giờ Anh, chưa kể tôi còn có thời gian để chuẩn bị trong tiết Thể Dục nữa. Thể dục à, phải chạy có lẽ mệt lắm nhỉ?
Kế sau tiết Sử, môn Văn trôi qua cực kỳ chậm chạp. So với môn Sử của cô Yến, môn Văn khô khan và nhàm chán hơn rất nhiều. Động lực duy nhất khiến tôi có thể nuốt trôi được quãng thời gian đó chính là sự xinh đẹp của cô Phương. Xin mọi người đừng nói tôi bệnh hoạn. Thứ tình cảm tôi dành cho cô không thể gọi là tình yêu, vì đối với tôi, cô quá tốt. Nó đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ giữa giáo viên và học sinh thôi. Cô luôn ở bên động viên, an ủi, cho học sinh những lời khuyên tốt nhất ở một giáo viên dạy Văn. Đối với một lớp cá biệt như lớp của tôi, việc cô có thể làm chủ nhiệm được hơn một năm qua mà không hề phàn nàn lấy một câu với hiệu trưởng đã là một sự cố gắng lắm rồi. Chính điều đó đã khiến cho chúng tôi nể phục. Tuy đôi lúc cô hơi nghiêm khắc, dẫu vậy sự tôn trọng mà chúng tôi dành cho cô, kể cả ở những học sinh cá biệt như Hùng và những người có suy nghĩ tiêu cực như tôi, không phải là thứ có thể đem ra đong đếm được. Đó cũng không phải là thứ có thể hình thành trong một sớm một chiều.
Tôi không rõ lắm về quá khứ cũng như hoàn cảnh của cô. Tất cả những thứ tôi biết về cô cực kỳ hạn hẹp. Cô Phương là người mẹ đã có một đứa con gái 7 tuổi và năm nay cô đã gần 30, hoặc cũng có thể là hơn một chút nhỉ? Dù sao thì cô còn rất trẻ. Tuy đã có con nhưng tôi chưa bao giờ gặp chồng cô trong những buổi sang thăm nhà nhân dịp mừng năm mới hoặc ngày mùng 8 tháng 3, cũng chưa nghe ai nói về người đó bao giờ cả. Ngoài việc đó ra thì tôi không biết gì hơn. Cũng đúng mà, cô có bao giờ tâm sự về bản thân với chúng tôi đâu. Có thể là do tôi chuyển đến muộn hơn một học kỳ nên những điều đó, tôi hạn chế hơn người khác. Nhưng được một thời gian, tôi phát hiện ra họ cũng chẳng biết nhiều hơn tôi là mấy, đến cả ngày sinh nhật của cô vẫn còn là ẩn số.
Tích tắc... tích tắc... Tôi ngoái lại nhìn đồng hồ treo ở bức tường phía sau. Vẫn còn 10 phút nữa mới hết giờ. Tôi nghĩ, đối với tôi, nhìn đồng hồ là một thói quen khó bỏ, việc tôi xem giờ trong các tiết học có lẽ còn nhiều hơn số kiến thức mà tôi thu được. Một phần vì nó quá nhàm chán mà.
Tiếng trống trường vang lên dồn dã, cuối cùng, thời gian dù lâu đến đâu cũng sẽ kết thúc. Bây giờ là lúc thiết lập cái bẫy. Nói là thiết lập cái bẫy nhưng tôi cũng chỉ ngồi im chờ đợi mọi việc xảy ra theo một trình tự vô hạn mọi ngày. Không để tôi phải chờ lâu, Quân tiến đến chỗ Hùng rồi nói:
- Tao đi căng tin, Mày có uống nước gì không?
- Có chứ, mấy hôm nay tao đang bực bội nên muốn uống chút gì đó cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng. Mày mua nước gì dễ uống một chút, trà đào cũng được đó, Sting dạo này chán lắm.
Vậy ra hôm nay cậu ta uống trà đào à! Mà cái cái lý do của cậu ta xem ra chẳng logic tí nào. Mặc kệ, cũng chẳng cản trở kế hoạch của tôi nhiều lắm. Đúng như tôi đoán hoặc cũng có thể là ngày nào cũng thấy, chỉ 5 phút sau, Quân đi vào lớp với một chai trà đào trong suốt đầy những giọt nước đọng trên vỏ chai rồi đưa cho Hùng, hẳn là một chai nước mắt lạnh đây. Đón lấy chai nước, Hùng liền mở ra rồi nốc cạn 1/3. Như một ông cụ non hoặc mấy ông bợm nhậu, Hùng khà một tiếng rồi chép miệng mấy cái ra vẻ dễ chịu lắm. Sao cậu ta có thể uống được mấy thứ như này vậy? Tôi cảm thấy có chút buồn nôn khi tưởng tượng ra chất vị trong đầu.
Vì vài sự cố đã ảnh hưởng đến tâm lý tôi trong quá khứ mà tôi đã gặp phải một triệu chứng của rối loạn vị giác. Tôi sẽ không thể nào nếm được những hương vị thơm ngon mà người khác có thể hưởng thụ được. Mỗi khi cố gắng nuốt thứ gì vào miệng, nó như lúc bạn uống một ngụm nước cất vậy, chỉ muốn nhổ ra ngay. Mùi vị độc nhất mà tôi có thể cảm nhận được đúng đó là vị đắng của cà phê. Có một thời gian, tôi đã cố gắng ăn mặn nhiều hơn mọi người, điều đó để giữ lại chút hương vị thức ăn còn lại của tôi. Nhưng dường như nó hoàn toàn vô dụng.
Dẫu thiếu thốn những thứ đó hơn mọi người nhưng tôi không phải là một người kén ăn. Cho dù tôi cảm thấy nó kinh thế nào thì đó vẫn sẽ là một món ăn khá ổn với người khác. Việc chê bai một loại thức ăn mà họ thích là một sự xúc phạm không hơn. Vì thế nên tôi phải cố mà nuốt thôi. Tuy bây giờ, triệu chứng đó đã đỡ hơn nhiều, tôi cũng đã cảm nhận được một vài món nhất định, dẫu không rõ rệt như hồi trước nhưng có còn hơn không. Thế nhưng khi thấy một người nào đó ăn được những thứ mình cảm thấy kinh tởm, cổ họng tôi lại cảm thấy nôn nao khó tả.
Sau khi Hùng đóng chai nước rồi bỏ vào ngăn bàn thì tiếng trống báo hiệu tiết Thể Dục nổi lên. Tôi để cho cả lớp ra ngoài rồi lại sử dụng cách xỏ dây giày như hôm trước để xin ở lại sau cùng. Khi chỉ còn một mình cũng là lúc tôi hành động.
Tiến đến bàn của Hùng, tôi lôi chai nước ra và đổ vào đó một viên thuốc ngủ đã giã nhỏ nhỏ mua ở hiệu thuốc gần nhà. Tôi nghĩ với viên thuốc này thì có thể đánh gục cậu ta trong tiết Toán một cách dễ dàng. Đóng nắp lại, tôi lắc nhẹ cho thuốc tan rồi đặt vào chỗ cũ. Tuy đã từng làm điều liều lĩnh này rồi nhưng việc tôi luôn sợ hãi với tâm lý lo lắng vẫn không thể giảm được. Nếu lúc này và bị phát hiện thì sao nhỉ? Tôi đang cố tưởng tượng ra cách để biện minh điều đó đây này. Nhưng rồi cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, những cảm giác lo lắng trong tôi cũng vì thế mà giảm đi.
Bước ra bên ngoài, khóa cửa xong xuôi, tôi đi xuống phòng thể dục mà trong lòng đầy lo âu. Kế hoạch của tôi có hoàn thành không? Tôi cố gắng như vậy vì điều gì chứ? Càng suy nghĩ, tôi lại càng phân vân vì công việc tôi đang làm. Liệu điều tôi làm có sai không? Chiến đấu và lăn lộn vì bản thân mình có lẽ không sai đâu nhỉ? Ngay từ ban đầu tôi không nên tham gia vụ cá cược chết tiệt đó thì hơn.
Từng có một câu nói: khi thảm họa xảy ra, thiên thần sẽ bảo vệ thế giới, chỉ có con ác quỷ trong bạn mới sẵn sàng bảo vệ bạn mà thôi. Vì thế, để bảo vệ bản thân mình, tôi sẵn sàng chà đạp lên người khác. Các người nói tôi tàn nhẫn? Không, tôi quá nhân từ vì chỉ có thể đối xử với các người như thế. Các người nói tôi vô nhân tính ư? Vậy thì các người thử nghĩ xem vì thứ gì đã đẩy tôi đến hoàn cảnh như thế này? Nhưng tôi không hận các người, tôi sẽ không bao giờ