Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Chuông báo di động vang lên, Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền từ trên giường nhảy bắn lên.

Cậu ta lưu loát bò xuống giường, vọt tới bên cạnh bệ rửa tay đi rửa mặt. Âm thanh lách ca lách cách rầm rầm kia nhất thời liền đánh thức ba vị nam sinh khác ngủ cùng trong ký túc xá.

Trình Húc he hé ánh mắt, sờ sờ di động nhìn xem, mới có 6 giờ sáng, trong miệng cậu ta khẽ nguyền rủa một tiếng, quơ lấy gối đầu liền hung hăng ném tới cái người đang ở bên cạnh bệ rửa tay kia.

"Cậu nổi điên cái gì vậy! Hiện tại mới mấy giờ!"

Lộ Vân Phàm miệng đầy bọt kem đánh răng, đá một cước vào cái gối đầu trên đất, cũng không để ý đến cậu ta, ngược lại rung đùi đắc ý hừ giọng bắt đầu ca hát.

"A a a a!" Trình Húc muốn phát điên lên rồi, kéo qua buồn bực kéochiếc chăn mỏng trùm đến trên đầu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại cảm thấy nóng không chịu được, dứt khoát cũng đi xuống giường, đi vào toilet.

Lộ Vân Phàm lại giành trước một bước chen vào trong toilet: "Thật xin lỗi! Tớ đi tắm rửa trước."

Trình Húc thấy cánh cửa trước mắt đột nhiên khép lại, choáng váng, tiếp theo liền "Rầm rầm rầm" vừa đạp lên cửa, vừa kêu gào: "Lộ Vân Phàm, cái đồ khốn kiếp nhà cậu! Ông đây muốn đi vệ sinh!"

Trong toilet truyền ra tiếng nước, còn kèm theo tiếng ca hát của người nào đó rõ to: "Nhiệt tình của ta! Giống như một trận lửa! Thiêu đốt toàn bộ sa mạc…"

"Đồ quỷ sứ!" Trình Húc đá một cước vào cửa, một lần nữa lăn về trên giường, điều chỉnh chiếc quạt điện nhỏ nơi cuối giường lên số lớn nhất. Chính là, gió nóng thổi vù vù, căn bản là không thể ngăn được sự nóng nực của độ tuổi thanh xuân trong tháng 6.

Sau khi tụ hội cùng với Hứa Lạc Phong ở bên phòng ngủ cách vách, ba người cùng nhau đi xuống lầu. Lộ Vân Phàm tinh thần sảng khoái, trên mặt lộ ý cười không thôi, trên đường đi đều toát ra có chút vui vẻ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comHứa Lạc Phong liếc mắt nhìn bạn mình, nhỏ giọng hỏi Trình Húc:
"Nó uống lộn thuốc à?"

Trình Húc lắc đầu: "Từ tối hôm qua là bắt đầu cứ như vậy suôt, phấn khởi giống như được đi lên trời rồi."

"Một lát nữa còn phải tham gia cuộc thi đó, cậu ta sẽ không đến trường để mà thi thi hát hò đấy chứ."

"Không chừng... Bất quá người này cho dù thế nào cũng chẳng sợ cái gì hết, chắc cũng sẽ không thể sợ cuộc thi này..."

"..."

Lộ Vân Phàm đi ở phía trước, nghe thấy giọng nói thì thầm của hai người phía sau, liền quay đầu lại hỏi: "Đang tán gẫu cái gì đấy?"

"Không có gì." Trình Húc cười cười, đi lên vỗ một cái vào lưng của Lộ Vân Phàm, "Buổi tối uống rượu với nhau chứ?"

"Không được." Lộ Vân Phàm không dễ dàng phát giác mình hơi cười một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

"Có hoạt động sao?"

"Hắc hắc."

"Nhóc con chết tiệt! Điển hình của kẻ trọng sắc khinh bạn!" Trình Húc không chút khách khí chào hỏi một chút vào sau ót của Lộ Vân Phàm, chợt nghe thấy từ ven đường truyền tới một giọng nữ mềm mại: "Lộ Vân Phàm."

Ba người theo tiếng gọi nhìn lại, Hồ Đan Ny đang ôm sách vở đứng ở ven đường. Cô gái mặc một cái áo đầm màu tím nhạt, mái tóc mềm mại được uốn sấy buông thả ở trên vai, duyên dáng yêu kiều, nụ cười duyên dáng.

Hồ Đan Ny đi đến trước mặt Lộ Vân Phàm, hướng về phía Hứa Lạc Phong cùng Trình Húc gật gật đầu, đột nhiên lấy từ trong đống sách vở ra một cái bẹt cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt Lộ Vân Phàm: "Tặng cho anh, sinh nhật vui vẻ."

Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn cái 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện