*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Học kỳ kết thúc, tiến đến kỳ nghỉ hè. Lộ Vân Phàm bảo lái xe trong nhà lái xe đi thành phố L một chuyến, cùng với An Hồng đi đón Tiêu Lâm trở về. Hai chị em ở trong nhà Tiêu Lâm thu thập hành lý. Dần dần không kiềm chế được cảm xúc thương cảm lan tràn, nước mắt Tiêu Lâm liền bắt đầu rơi xuống. Hốc măt của An Hồng hốc mắt cũng đỏ ửng. Lộ Vân Phàm không nói gì, chính là ôm ôm lấy bờ vai của An Hồng, bảo cô đi an ủi vỗ về Tiêu Lâm.
Hành lý của Tiêu Lâm rất nhiều, xếp đến tràn đầy một xe mà cũng không thể nào chở hết được. An Hồng nói với Tiêu Lâm về sau lại đến lấy, chỗ ở của bà ngoại cũng không thể chứa hết được. Tiêu Lâm gật gật đầu, cất tấm ảnh chụp chung một nhà ba người vào ba lô tùy thân, cuối cùng quay đầu nhìn nhìn lại phòng ở, đi theo An Hồng xuống lầu.
Ngồi trên xe, @MeBau*diendan@leequyddonn@ An Hồng bắt đầu lo lắng sau khi trở về sẽ phải đối mặt với bà ngoại như thế nào. Lúc này cả nước cũng bắt đầu bỏ lệnh cấm, bà ngoại đã phát giác ra sự khác thường, đã hơn hai tháng này không thấy con gái mình gọi điện thoại về nhà. Bà thường xuyên hỏi An Hồng xem có nhận được điện thoại opmej hay không, An Hồng đều che dấu qua được. Thế nhưng mà bây giờ Tiêu Lâm đi theo cô trở về nhà như thế này, cũng đã không thể che giấu được nữa.
An Hồng nói với Tiêu Lâm: "Một lát nữa chị sẽ thu thật cùng với bà ngoại, em phải tận lực khống chế cảm xúc, đừng khóc quá lợi hại. Bà ngoại lớn tuổi sẽ không chịu đựng nổi đâu. Chỉ có chúng ta kiên cường
một ít, thì mới có thể cùng bà ngoại vượt qua được."
Nhưng mà, cô nói ra những điều này đều phí công. An Hồng đối mặt bà ngoại chậm rãi kể rõ lại chuyện phát sinh mấy tháng qua, nước mắt của cô chảy như vỡ đê. Tiêu Lâm đã sớm khóc đến không thể ức chế được nữa, toàn thân đều run rẩy đến gay gắt. Bà ngoại ngồi sững sờ ở trên ghế, nước mắt tuôn đầy mặt, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhìn hai đứa cháu gái trước mặt mình nước mắtcũng lã chã rơi, Có thế nào bà cũng không thể nào tin nổi con gái của mình lúc này đã thành người thiên cổ, ở thế giới bên kia xa cách bà.
Trong phòng là tiếng khóc một mảnh, Lộ Vân Phàm luôn luôn ngồi cùng ở bên người hai chị em. Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm cùng bà ngoại, cả ba bà cháu ôm đầu khóc rống, anh lặng lẽ lau khóe mắt, ở trong lòng thở dài một hơi.
Đợi đến khi bà ngoại khóc mệt nằm ngủ, An Hồng nhìn quanh trong nhà, có hai phòng ngủ một phòng khách, nói với Tiêu Lâm: "Chị đi mua cái giường, về sau chị sẽ ngủ ở phòng khách, phòng ngủ kia em dùng. Dù sao khi đi học chị cũng sẽ ở lại trong trường học rồi. Mấy ngày này chị sẽ mang hết đồ vật ở trong phòng ra ngoài, em xếp hành lý của chính mình vào trong phòng."
Tiêu Lâm tuyệt không khách khí gật gật đầu. Lộ Vân Phàm trong lòng không rõ tư vị thế nào,Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn kéo An Hồng lại thấp giọng nói: "Về sau này em sẽ nằm ngủ ở phòng khách sao?"
An Hồng cười cười với anh, lắc đầu nói: "Không có việc gì, dù