Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

An Hồng đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cô đưa lưng về phía Lộ Vân Phàm, ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua phiêu động sa mỏng rèm cửa sổ chiếu vào trên thân thể cô. Cô xoã tung mái tóc dài, để tóc tùy ý buông lơi ở trên đầu vai, trên người mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi chân trần đứng trên thảm trải sàn.

Lộ Vân Phàm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Nhìn hai bắp chân dài của An Hồng lộ ra ở dưới áo tắm, anh không nhịn được liền cúi đầu nhìn lại thân thể của chính mình.

Tuy rằng anh sớm quen với bộ dáng hiện tại của bản thân, nhưng cứ mỗi một lần nhìn đến, trong lòng anh sẽ lại nhói lên đau đớn giống như trước kia, trong đó lại mang theo một chút xót xa lẫn tủi thân. Sau khi chân bị cắt, tâm tính của Lộ Vân Phàm đã điều chỉnh lại tốt rồi, @MeBau*[email protected]@ thế nhưng mà giờ này khắc này, nhìn mình, nhìn lại An Hồng, anh vẫn cảm nhận được có một loại cảm xúc nào đó khang khác. Loại cảm xúc như thế này chỉ nảy sinh ra ở sau một lần bị thương đó. Trong hai năm nó đã ăn mòn quá tim của anh. Về sau này, sau khi anh trở lại trường học một lần nữa, học xong liền rời đi, trở về với cuộc sống bình thường, học tập, tốt nghiệp, công tác, lần lượt thành công chậm rãi mang anh ra khỏi những ký ức thống khổ.

Lộ Vân Phàm biết mình cũng không bất đồng với người khác nhiều lắm., Tuy rằng trước kiaanh rất thích
thú nhiều thứ này nọ, nhưng sau này cũng không thể làm tiếp đến, chỉ là anh vẫn tự tin như trước, tiêu sái như trước. So sánh với chúng sinh ở trên đời này, anh biết mình đã lấy được nhiều lắm. Chỉ là, ngày qua ngày, nơi sâu kín đáy lòng anh luôn có một cái ý niệm rục rịch ở trong đầu. Sau khi kết giao cùng Khổng Lam chứng nửa năm, cái ý nghĩ này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng đã khiến cho anh làm ra hành động như vậy.

Đầu Lộ Vân Phàm đột nhiên có chút choáng váng, anh giơ tay xoa cái trán. Tthật nóng, anh biết mình thật sự đã bị phát sốt rồi. Anh nghĩ tới chuyện mà Trần Hàng đã nói với anh về cuộc sống vài năm qua của An Hồng, một ngày trước đây. Rốt cuộc anh đã biết… anh đã sai lầm rồi, hơn nữa còn sai đến quá đáng.

Trong trí nhớ của anh, cũng đã từng có cảnh tượng tương tự như thế này. Hôm đó cũng là vào một buổi sáng sớm, anh tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, phát hiện cái chăn cuộn đống lại tán loạn ở bên người, không thấy bóng dáng người kia đâu.

Mới mười tám tuổi, trong lòng Lộ Vân Phàm thấy có chút sợ hãi. Anh vội vàng xoay người ngồi dậy, nhìn khắp mọi nơi, lúc ấy mới phát hiện ra cô đang yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Khi đó, trên người 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện