*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
An Hồng mở cửa vào nhà, trong phòng vẫn là cảnh tượng buổi chiều khi bà ngoại phát bệnh. Cái ghế té ngã ở trên mặt đất, trên nền gạch còn vương vãi rải rác một ít vật phẩm khi cấp cứu chữa bệnh. An Hồng giống như là một con ruồi không đầu, đi quanh trong nhà một vòng, phát hiện Tiêu Lâm căn bản không hề trở lại. Cô đi vào gian phòng của Tiêu Lâm. An Hồng vừa nghiêng đầu, liền kinh ngạc phát hiện ra, đã không thấy khung hình ảnh gia đình đặt trên tủ đầu giường của Tiêu Lâm đâu nữa.
"Con bé đã đi nơi nào rồi? Rốt cuộc con bé đã đi nơi nào rồi! Hiểu Quân! Anh nói xem! Rốt cuộc thì Tiêu Lâm đã đi nơi nào đây!" An Hồng níu chặt lấy cổ áo của Hàn Hiểu Quân lớn tiếng kêu. Hàn Hiểu Quân bỗng chốc liền ôm lấy An Hồng vào trong lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Chúng ta lại đi tìm xem sao, đi chung quanh công viên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đến tiệm net, phòng game… Anh sẽ đi tìm Tiêu Lâm cùng với em. A Hồng, em đừng khóc nữa, em không nên lo lắng."
Lộ Vân Phàm đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, hai tay anh dán vào hai bên ống quần đã tạo thành quyền, đến một câu nói cũng đều không nói.
An Hồng để lại lời nhắn ở nhà cho Tiêu Lâm. Ba người liền đi ra cửa, tìm khắp xung quanh một lần những nơi có khả năng Tiêu Lâm sẽ đến, nhưng lại không thu hoạch được gì. An Hồng gọi điện thoại cho cô của Tiêu Lâm, biết được Tiêu Lâm cũng không đi đến cô Tiêu, mà cũng không đi đến nhà của ông nội bà nội Tiêu. Cô Tiêu hỏi An Hồng xem đã xảy ra chuyện gì. An Hồng đành phải phải kể lại sự tình cho cô Tiêu nghe. Cô Tiêu nghe xong cũng cảm thấy thật lo lắng, nói mình cũng sẽ ra ngoài tìm xem.
Hàn Hiểu Quân bấm điện thoại của mẹ Hàn, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn biết được trong tình hình trong bệnh viện tạm thời không có gì đặc biệt. Anh nghĩ nghĩ, hỏi An Hồng: "Em có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm hay không? Thử hỏi giáo viên một chút xem Tiêu Lâm có bạn tốt nào, có lẽ con bé đi đến nhà bạn học của nó chưa biết chừng."
An Hồng gật đầu, nhanh chóng thay đổi sim điện thoại sang máy của anh, bấm điện thoại của giáo viên chủ
nhiệm lớp Tiêu Lâm. Cô nghe giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm kể lại chuyện đã trao đổi với bà ngoại, về sự việc xảy ra một ngày trước hôm họp phụ huynh xong, cô cắn răng cúp điện thoại.
"Có tin tức gì không?"
"Chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại đến nhà cho mấy bạn học nữ trong lớp của Tiêu Lâm, bảo chúng ta chờ tin tức. @MeBau*[email protected]@ Bất quá, hẳn là con bé không phải đang ở nhà cùng với mấy nữ sinh này đâu."
"Sao kia? Có ý tứ gì?"
"Tiêu Lâm, con bé giống như yêu đương rồi." An Hồng phiền chán bất an, ngẩng đầu nhìn đến Lộ Vân Phàm, càng tỏ ra giận dễ sợ, "Anh còn ở lại chỗ này làm gì vậy? Hôm nay không phải là sinh nhật của ba anh hay sao? Anh hãy nhanh chóng đi về ăn cơm đi!"
"Anh cùng em đi tìm Tiêu Lâm." Lộ Vân Phàm nói nho nhỏ.
"Không cần, cám ơn!" An Hồng lôi kéo tay của Hàn Hiểu Quân, đi về hướng bãi đỗ xe, "Đi đến trường Tam Trung xem sao, Tiêu Lâm có lẽ sẽ đi đến trường học."
Hàn Hiểu Quân nhìn sang Lộ Vân Phàm, anh đành phải đi theo An Hồng về hướng chỗ xe đang dừng đỗ. Lộ Vân Phàm cúi gằm đầu đi theo sau lưng bọn họ, lên xe trước. An Hồng một phen đè xuống tay cầm cửa sau xe, mở ra. Cô hít sâu một cái, nói với Lộ Vân Phàm: "Chúng tôi tự mình đi đến đó thôi. Lộ Vân Phàm, anh không cần phải đến đó đâu."
"An An!"
"Tôi không thời gian để chơi đùa cùng với anh!" An Hồng cuối cùng liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người ngồi vào bên ghế tay lái phụ.
Hàn Hiểu Quân nhìn thấy Lộ Vân Phàm dường như đã sắp nổi cáu lên rồi, lập tức đè xuống vai anh, nhỏ giọng nói: "Để Tôi đưa An Hồng đi thôi. Hiện tại cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, cậu trước bình tĩnh một chút."
"Chuyện của tôi và cô ấy không cần anh phải quan tâm!" Lộ Vân Phàm hất tay Hàn Hiểu Quân ra.
"Lộ Vân Phàm, hãy bình tĩnh một chút! Như vậy đi, chúng ta hãy chia làm hai đường. Tôi và An Hồng đi đến Tam Trung