*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Nói xong câu chuyện, hốc mắt của mẹ Hàn liền đỏ ửng lên. An Hồng nắm giữ tay của mẹ Hàn, trong lòng cũng có chút xót xa: "Dì à, chuyện đã là quá khứ rồi, dì đừng nhắc đến nữa, hiện tại Hiểu Quân cũng rất tốt. Hiện giờ... anh ấy và Tần Nguyệt, đã chia tay nhau thật sự rồi sao? Tần Nguyệt nghe xong lời ngài nói..., dì nghĩ liệu cô ấy đã hiểu chưa?"
"Dì cũng không biết, bất quá sau này cô thật sự không còn tới tìm Hiểu Quân nữa." Mẹ Hàn quệt quệt ánh mắt, "Chỉ là đáng tiếc, con đã tìm bạn trai rồi, nếu con có thể cùng ở một chỗ với Hiểu Quân nhà chúng ta, thật là tốt biết bao."
"Dì à, Hiểu Quân không thích con đâu." @MeBau*[email protected]@ An Hồng cười khổ, "Lúc trước anh ấy cũng thích Tần Nguyệt thì mới cùng với cô ấy đấy chứ."
"Vậy sao? Thế nào mà cho tới bây giờ dì lại không cảm thấy là như vậy." Mẹ Hàn nhăn mày lại, "Hồng Hồng, dì nói thật với con, đối với chuyện Tần Nguyệt mà nói, nếu con dì mà thiệt tình thích cô bé kia, cho dù cô bé kia không đáng tin thế nào thì dì đây cũng vậy, sẽ cho hai đứa một khoảng thời gian. Dù sao Tần Nguyệt là một cô gái hiện tại tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường, nhưng vấn đề là ở chỗ, Hiểu Quân không thích cô bé ấy!"
"Ngài làm sao mà biết được." An Hồng có chút cấp bách, "Anh ấy không thích Tần Nguyệt mà lại còn cùng với cô ấy nhiều năm như vậy?"
"Con trai của mình sinh ra mà dì lại không hiểu nó sao? Nói chuyện tại sao lúc trước Hiểu Quân lại nghĩ muốn cùng với Tần Nguyệt, dì còn đang muốn hỏi con đây."
"Hỏi con ư? [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Làm sao mà con biết
được." An Hồng chớp chớp mắt mấy cái.
"Con không biết?"
"Không biết." An Hồng lắc đầu.
Mẹ Hàn thở phì phì nói: "Hừ! Dì xem Hiểu Quân chính là trúng tà rồi!"
An Hồng hơi nhếch khóe miệng cười một chút: "Dì à, về sau này Hiểu Quân sẽ tìm được một cô gái tốt, khẳng định sẽ khiến cho ngài được vừa lòng."
"Trong lòng Hiểu Quân, kỳ thực luôn luôn có một người."
An Hồng ngây ngẩn cả người.
Mẹ Hàn giương mắt lên nhìn An Hồng, vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của cô, "Người này là ai vậy, chắc con phải biết."
An Hồng cả kinh nói không ra lời.
"Khụ! Không nói đến chuyện này nữa! Bây giờ con đang cùng với đứa bé trai này dì thấy cũng rất tốt. Nghe nói nhà cậu ta điều kiện tốt lắm phải không con! Hồng Hồng chính con cần phải nắm chắc cho tốt đó. Phụ nữ ấy à, gả được cho một người chồng đáng tin nhất, gả cho người đối xử với con tốt, điều kiện trong nhà lại tốt nữa, con sẽ không bị giống như dì đây vậy. Lúc tuổi còn trẻ ngày đêm đi theo ba ba Hiểu Quân làm lụng vất vả không ngừng."
"Dì ơi, ngài nói chuyện cũng quá xa xôi rồi."
"Xa cái gì đâu mà xa, con cũng đã học đến đại học năm 3 rồi, hai mấy tuổi đầu cũng không còn nhỏ nữa rồi." diễღn。đàn。lê。qღuý。đônMẹ Hàn nhìn nhìn bà ngoại trên giường bệnh, nói tiếp, "Nếu như nhân duyên của còn có tốt, dì đây cũng thấy cao hứng, bà ngoại của con cũng cao hứng, mẹ con ở trên trời lại càng