*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Từ Mạt Mạt sớm đã ngủ rồi, lại bị tiếng nói của An Hồng đánh thức. Mở to mắt, cô nhìn thấy An Hồng đang ngồi xếp bằng ở trên giường, chính là đang cãi nhau cùng đối phương qua di động.
Từ Mạt Mạt vừa nghe giọng điệu của An Hồng, liền biết ngay là Lộ Vân Phàm ở đầu điện thoại bên kia. Mấy ngày qua tới nay, cô nghe được không ít An Hồng và Lộ Vân Phàm tranh cãi nhau ở trong điện thoại. Cũng giống như lúc này đây, không biết hai người đã nói chuyện đến nơi nào nữa.
"Em không nói chuyện với anh nữa! Em muốn đi ngủ rồi! Gặp lại sau!" An Hồng hung tợn cúp điện thoại, tiếp theo liền đóng di động lại nhét vào dưới cái gối. Tất cả các động tác An Hồng làm đều liền mạch lưu loát. @MeBau*[email protected]@ Từ Mạt Mạt nhìn cô nhanh chóng bò lên giường xoay chuyển mấy vòng, rồi sau liền hướng mặt xuống, bổ nhào vào trên giường.
"Chuyện thế nào vậy?" Từ Mạt Mạt đứng lên uống một ngụm nước, "Hơn nửa đêm tinh thần của cậu cũng không tệ lắm nhỉ! Hôm nay đi đường núi nhiều như vậy mà cũng không thấy cậu mệt mỏi chút nào."
An Hồng bỏ ở trên giường Từ Mạt Mạt, kéo tấm chăn mỏng che đầu lại: "Tiểu Bạch, tớ đang cực kỳ phiền lòng."
"Phiền lòng cái gì chứ?"
"Tớ cũng không biết, chỉ biết chính là phiền lòng." An Hồng kéo tấm chăn mỏng xuống để lộ ra đôi mắt, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Tiểu Bạch, cậu cảm thấy tớ và Lộ Vân Phàm còn có thể ở một chỗ được không?"
"Thế nào lại không thể chứ? Lộ Vân Phàm luôn luôn đối xử với cậu tốt lắm kia mà. Chỉ là gần đây cậu đã phải chịu áp lực quá lớn, nếu có chút thoải mái hơn, thì không có chuyện gì là không qua được."
An Hồng ngồi dậy, khép mắt lại. nói: "Cũng là bởi vì
anh ấy đối xử với tớ thật tốt quá, cho nên tớ mới sợ. Tớ nói thật với cậu, Tiểu Bạch, càng ngày tớ càng cảm thấy chuyện giữa tớ và Lộ Vân Phàm chắc là không có kết quả gì đâu."
"Vì sao cậu lại nói như vậy? Cậu đang sợ cái gì?" Từ Mạt Mạt kinh ngạc.
"Tớ và anh ấy không phải là người trong cùng một thế giới." Cảm xúc của An Hồng có chút sa sút, "Cậu có biết trên đường đi, Vân Phàm đã nói với tớ cái chuyện gì hay không? Anh ấy nói muốn kết hôn với tớ. Tớ căn bản là không muốn nghĩ xa như vậy. Tớ cảm thấy, có một ngày nào đó anh ấy sẽ rời đi khỏi tớ."
Từ Mạt Mạt trừng mắt thật to: "Tại sao cậu lại suy nghĩ như vậy chứ? Tiểu Hắc, gần đây quả thật là cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu chớ có suy nghĩ quá nhiều như vậy. Chỉ là Lộ Vân Phàm nghĩ muốn làm những chuyện gì đó làm cho cậu ta phải rộn lòng. Về chuyện này cậu đừng vội phát hỏa, cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng mà xác định tình cảm của cậu ta đối với cậu thì rất tốt đó. Tất cả mọi người đều nhìn thấy như vậy! Cậu hãy cho Lộ Vân Phàm một chút thời gian, rồi cậu ta sẽ trở thành chín chắn thôi."
An Hồng lắc đầu: "Cũng bởi vì là biết anh ấy còn trẻ tuổi, cho nên tớ mới cảm thấy rằng tớ và anh ấy sẽ không có tương lai. Cậu cũng biết đó, bà ngoại tớ không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Tuy rằng tớ rất sợ ngày đó sẽ