*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm lên xe, An Hồng nhìn đến anh thắt dây an toàn, khởi động,, mắt nhìn về phía trước, xe lập tức liền chạy đi hòa vào dòng xe.
"Thắt dây an toàn vào." Lộ Vân Phàm vừa lái xe vừa nhắc nhở An Hồng.
An Hồng ngoan ngoãn nghe theo. Lộ Vân Phàm hài lòng gật đầu. Anh cho xe chạy thật sự ổn định, tập trung sự chú ý, thường thường còn tăng tốc vượt qua mấy chiếc xe khác.
An Hồng lặng lẽ giương mắt nhìn anh, không thể phủ nhận, khi Lộ Vân Phàm chuyên chú lái xe nhìn anh rất tuấn tú, khí chất sinh viên trên người lại không còn rõ ràng nữa. Trên thân mình mặc áo sơmi cùng quần tây, thoạt nhìn anh càng giống như một người thuộc thành phần tri thức, tuổi còn trẻ đi làm ở công ty.
"Hôm nay Tần Nguyệt nói em như vậy, @MeBau*[email protected]@ em cũng không tức giận sao?" Lộ Vân Phàm thấy An Hồng không nói chuyện, liền chủ động mở miệng trước.
"Có cái gì mà phải rất tức giận kia chứ. Trong lòng cô ấy không thoải mái, khó tránh khỏi sẽ thêm suy nghĩ loạn tưởng, tôi sẽ không so đo cùng cô ấy."
"Em đúng thật là một người độ lượng, thế mà tại sao bình thường đối với anh, anh có nói hơi sai một chút gì đó đều có thể khiến cho em tức giận đến nhảy dựng lên như vậy."
"..."
"Em đừng nóng giận, anh cũng chỉ là tùy tiện tâm sự chút thôi. Vừa rồi những gì em nói anh đều nghe thấy được, bất quá anh không thể hiện ra ý tứ rõ ràng mà thôi."
"Sao vậy?"
"Em nói hai người ở cùng nhau, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn quan trọng nhất chính là phải tự gìn giữ chính mình, không thể để cho mình bị thất lạc. Anh thật đồng ý, hơn nữa anh cảm giác mình luôn luôn vẫn là chính bản thân mình, người bị lạc dường như lại chính là em đó."
"Anh hãy kết hợp những lời này, cùng những lời nói phía sau đó lại với nhau để lý giải." Giọng nói của An Hồng thật nhỏ, "Ví dụ như anh không đi học Thanh Hoa, cho đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, cảm thấy anh không đủ chín chắn, không đủ lý trí. Anh làm như vậy thật là ích kỷ thật là bốc đồng! Anh có nghĩ tới ba mình hay không, hơn nữa, chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một sự áp lực rất lớn."
"Chúng ta có thể đừng tiếp tục dẫn chuyện đi học ở Thanh Hoa ra đây nữa hay không? Anh đã từng nói cho em biết rồi, anh cũng không làm những chuyện để rồi sẽ phải hối hận. Cho đến nay, anh cũng chưa từng bao giờ phải hối hận, còn về phần ba của anh, thời hạn báo danh ở Thanh Hoa đã hết, trước đó anh cũng từng trao đổi với ba của anh rồi! Ông ấy nói tôn trọng quyết
định của anh."
"Được, không nói đến chuyện Thanh Hoa nữa, chúng ta nói đến chuyện tương lai đi." An Hồng đột nhiên cảm thấy thật thả lỏng, cô có thể bình tâm tĩnh khí mà tán gẫu với Lộ Vân Phàm, không hề gào to rống lớn, không có già mồm át lẽ phải, tựa như cũng chưa hề có một sự kiện gì không đúng, "Lộ Vân Phàm, sau khi khai giảng anh đã là sinh viên đại học năm 3 rồi, anh lo lắng đối với tương lai của mình như thế nào? Anh nhất định sẽ phải học nghiên cứu sinh, là học ở trong nước hay là nước ngoài?"
"..." Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
"Anh nhất định là sẽ phải ra nước ngoài, có đúng hay không?"
"..."
"Chuyện này cũng phải mất nhiều năm." Nhìn Lộ Vân Phàm vội vã muốn mở miệng, An Hồng nhanh chóng nói, "Anh đừng nói với tôi rằng anh sẽ không đi du học nước ngoài. Nếu như anh không đi, liền khẳng định những lời mà tôi vừa mới nói..., anh vẫn còn là một người chưa được chín chắn."
"Anh... Anh chưa nói là anh không đi du học, cái chính là, vấn đề này vẫn có thể giải quyết được."
"Giải quyết như thế nào? Muốn tôi ở chỗ này chờ anh sao? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm?" An Hồng cười khẽ, "Lộ Vân Phàm, anh thật là rất ngây thơ, làm sao anh lại có thể tự tin đối chính mình như vậy?"
"Không phải vậy, không phải là anh muốn em chờ ta. Anh vốn là muốn đợi sau khi em tốt nghiệp, em sẽ cùng anh xin trường học. Em chuẩn bị ngoại ngữ một năm, chờ ta anh đến năm thứ tư rồi, chúng ta có thể đi ra nước ngoài."
Nghe Lộ Vân Phàm nói lời với một bộ nghiêm trang như vậy..., An Hồng sợ ngây người, cô lắc đầu liên tục: "Không có khả năng này."
"Vì sao không có khả năng? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thành tích của em tốt lắm kia mà, anh sẽ giúp em bổ túc thêm tiếng Anh ngữ thi Toefl."
"Anh quá ngây thơ rồi, tôi đi ra nước ngoài rồi, Tiêu Lâm phải làm sao bây giờ? Con bé còn chưa trưởng thành đâu. Hơn nữa, ra nước ngoài du học phải cần rất nhiều tiền, tôi giữ tiền là tiền của mẹ tôi và chú Tiêu đã lưu trữ để cho Tiêu Lâm dùng khi đi du học nước ngoài, tôi sẽ không đụng vào đó dù chỉ một phần."
"Chi phí du học thì em không cần phải lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp." Vẻ mặt của Lộ Vân Phàm đầy vẻ nghiêm túc, lại bổ sung thêm một