*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm dùng ngón tay gãi gãi đầu, đi dạo qua một vòng tại chỗ. Anh nhìn An Hồng vẻ khó có thể tin được, nói: "Hiện tại, trước hết anh không nói với em về việc này, anh chỉ hỏi em, em ở cùng với Hàn Hiểu Quân như vậy là có ý gì? Anh muốn hỏi em về chuyện này, em hãy trả lời đàng hoàng tử tế cho anh!"
"Không có ý gì hết! Anh ấy yêu thích tôi, tôi cũng thích anh ấy. Vì thế hai chúng tôi liền ở cùng một chỗ." Ngữ khí của An Hồng thật bằng phẳng, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại, "Lộ Vân Phàm, anh không cần cứ phải rối rắm về việc này đâu, hãy vui vẻ trải qua cuộc sống của bản thân mình đi. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Những ngày tháng tôi ở cùng với anh, tôi rất vui vẻ! Thật cám ơn anh! Chỉ có điều là, thật xin lỗi, hai chúng ta không thích hợp để ở cùng nhau."
Lộ Vân Phàm lại kéo tay An Hồng một phen, lớn tiếng kêu: "An An! Không nên nói những lời như thế! Không nên!"
An Hồng hung hăng hất tay anh ra: "Lộ Vân Phàm, anh đừng như vậy!"
Lộ Vân Phàm cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của bàn tay trái An Hồng, ánh mắt anh bỗng chốc trợn thật lớn, trong ánh mắt nhìn tựa như đều muốn phun ra lửa vậy. Anh chỉ vào tay của An Hồng, hỏi: "Cái này là... Anh ta đưa cho em sao?"
An