*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm một phát bắt lấy cổ tay An Hồng, An Hồng liền bị phát hoảng: "Cái gì vậy?"
Cô chống lại ánh mắt của anh. Tuy rằng mắt trái của Lộ Vân Phàm bị sưng lên, nhưng mắt phải lại mở trừng cực kỳ lớn, ánh mắt sáng quắc: "An An..."
"Vậy đến tột cùng anh bị làm sao vậy?" An Hồng không hiểu hỏi lại.
"Em..." Lộ Vân Phàm lưỡng lự một lát, đột nhiên đứng lên, một phát ôm luôn An Hồng vào trong lòng.
An Hồng quá sợ hãi, muốn đẩy anh ra, Lộ Vân Phàm lại kêu lên đau, nên An Hồng cũng dừng động tác lại.
Cô buông thõng cánh tay im lặng đứng thẳng, mặc cho Lộ Vân Phàm ôm cô gắt gao, thật lâu về sau, Lộ Vân Phàm mới nới cánh tay ra.
Anh tự tay nâng chặt gương mặt cô, ánh mắt trở nên thật dịu dàng. An Hồng lặng lẽ nhìn anh, trong óc giống như rót đầy tương hồ, hoàn toàn không biết đây là có chuyện gì.
Anh cả người đầy vết thương chạy tới nhà cô, cũng không nói năng cái gì, lúc này, anh đang muốn làm cái gì đây?
Lộ Vân Phàm không cho An Hồng có thời gian để suy xét. Anh nhìn vào gương mặt ở trước mặt mình, @MeBau*[email protected]@ phảng phất đã khắc sâu đến trong sinh mệnh của anh. Đột nhiên Lộ Vân Phàm cảm giác mình rất nhớ cô, rất nhớ cô, rất nhớ cô.
Trên gương mặt cô hiện lên một tầng đỏ ửng, trên người còn mang theo một mùi hương quen thuộc, trong ánh mắt cô tựa hồ có một tầng hơi nước, lông mi lay động, có vẻ đặc biệt quyến rũ mê người. Đôi môi của cô hơi hơi cong lên, màu sắc môi thật khỏe mạnh, giống một quả hồng anh đào mê người.
Một giây sau, Lộ Vân Phàm đã hôn lên quả anh đào này.
Ngay từ đầu, An Hồng cũng không phản ứng lại với anh, bởi vì cô đã ngớ ngẩn, nhưng mà theo thế công càng ngày càng mãnh liệt của Lộ Vân Phàm, nội tâm An Hồng cũng rung động, rốt cục chiến thắng lý trí. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô giơ tay lên gắt gao ôm ấp lấy thắt lưng của anh, kịch liệt đáp lại nụ hôn cực nóng của anh.
Mãi cho đến lúc này, An Hồng mới biết được, cô đã nhớ nhung Lộ Vân Phàm như thế nào.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Lộ Vân Phàm phấn khởi, hôn đến càng ngày càng chìm đắm hơn. Anh nhắm mắt lại, mặc dù gò má của An Hồng cọ đến miệng vết thương trên mặt anh, anh cũng không cam nguyện dừng lại. Cái cảm giác đau này, lúc này vậy mà lại trở nên cực kỳ kích thích. Từng chút từng chút đâm vào trái tim của anh, để cho anh biết rõ, hiện tại mình không phải là đang nằm mơ.
Thật lâu về sau, Lộ
Vân Phàm rốt cục buông lỏng môi An Hồng ra. Anh nâng mặt cô như trước, đặt trán của bản thân mình chạm vào cái trán của cô. Anh thấp giọng nói: "Anh biết em và Hàn Hiểu Quân đã chia tay nhau rồi! An An, trở lại bên cạnh anh đi."
An Hồng bỗng chốc tỉnh táo lại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô chớp chớp mắt, nói: "Chúng ta... Không có khả năng."
"Vì sao lại không có khả năng?"
"Em không xứng với anh."
"Không có gì."
"Anh phải ra nước ngoài."
"Anh đã nói với em rồi, chúng ta cùng đi ra nước ngoài."
"Em không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa, em không đến ở Stanford."
Lộ Vân Phàm bỗng chốc ngậm miệng. An Hồng ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện ra sắc mặt của anh lúc này thật cổ quái.
"Làm sao em... biết được nơi anh đến học chính là Stanford? Ai đã nói cho em biết?"
"..." Hỏng bét, nói lỡ miệng rồi, An Hồng áo não xoay đầu đi.
Lộ Vân Phàm nắm tay cô lên: "An An, là Giang Bội nói cho em? Hay là ba anh đã nói?"
"..." Thái độ khí thế bức người của Lộ Vân Phàm làm cho An Hồng cảm thấy phiền chán.
"Cho dù anh không đến học ở Stanford, cũng có thể xin học ở một trường học khác. Stanford cách San Francisco rất gần, em có thể xin học ở trường học tại San Francisco. Anh sẽ giúp em bổ túc thêm về tiếng Anh."
"Lộ Vân Phàm, không phải đơn giản như anh vẫn nghĩ đâu."
"Có phải là ba của anh đã nói gì đó với em hay không?" Lộ Vân Phàm thực là một người rất thông minh, "Anh đã từng khơi thông với ba của anh rồi. Ông ấy đã đồng ý để cho em đu du học nước ngoài cùng với anh. Mọi chi phí đều không thành vấn đề. Từ trước đến nay ba của anh vẫn không có biện pháp để bắt ép anh được. Chỉ cần là anh thích, ông ấy sẽ không làm gì gây trở ngại."
An Hồng không muốn phải tiếp tục cái đề tài này nữa. Cô hỏi: "Anh nói cho em biết trước, vết thương kia của anh, đến tột cùng là bị ai đánh?"
"..." Lộ Vân Phàm gân cổ phùng miệng, đảo tròn mắt, vừa căng thẳng lại vừa nói nho nhỏ giải thích: "Hàn Hiểu Quân."
"Hả?" An Hồng choáng váng.
Lộ Vân Phàm đỏ mặt: "Anh