Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu  

Ban học Công trình bằng gỗ thường xuyên phải suốt đêm ngồi vẽ thủ công những đồ án lớn. An Hồng hiểu rõ điều này, nói vài câu xong liền cúp điện thoại.

Khi cô mang theo điểm tâm đi vào trong phòng học chuyên môn họa hình lớn, Lộ Vân Phàm vẫn chưa phát hiện ra. Anh vẫn như trước, nằm phục ở trên bàn lớn nghiêm túc vẽ. Mãi cho đến khi An Hồng đi đến bên người anh, thân mình chặn ngang ánh sáng của ngọn đèn huỳnh quang, thì anh mới ngẩng đầu lên, tiếp theo liền mở to hai mắt nhìn đầy sự kinh ngạc.

"An An! Sao em lại tới đây?" Lộ Vân Phàm đứng lên, vẻ mặt thật vui vẻ.

"Nhỏ giọng một chút. Vẽ rất mệt, nên em mang đến cho anh chút đồ ăn." An Hồng nhìn chung quanh, sinh viên trong lớp đang vẽ cũng không nhiều lắm, cả đám đều im lặng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, An Hồng ngồi xuống ở bên người Lộ Vân Phàm, nhìn nhìn những bản họa đồ mà anh vẽ: "Những bản vẽ này phải vẽ đến mấy giờ nữa mất."

"Đúng vậy đó. Không phải là anh đã nói với em phải tới hừng đông hay sao." Lộ Vân Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trời đã tối rồi, một lát nữa em làm sao trở về nhà được? Buổi tối nơi này không thuê được xe đâu."

"Em không quay về." An Hồng cười, "Em sẽ ở lại đây cùng với anh."

"Ha! Muốn kiểm tra sao?" Lộ Vân Phàm hôn một cái vào trên má An Hồng, "Thật vất vả, em mệt nhọc phải làm sao bây giờ?"

"Em đã từng rất nhiều lần ngồi vẽ suốt đêm như vậy rồi, không có chuyện gì đâu, em ở đây cùng với anh."

"Được, anh sẽ làm mau chóng thôi." Lộ Vân Phàm cười. An Hồng từ trên trời giáng xuống như vậy, đối với anh mà nói, Dieenndkdan/leeequhydonnn chuyện này thực sự là quá kinh ngạc và vui mừng. Hồi An Hồng học đại học năm 3, anh cũng đã từng cùng cô ngồi vẽ, mãi cho đến lúc người gác phòng ngủ ký túc xá đến đuổi, anh mới rời đi. Lúc đó anh đã từng tưởng tưởng đến một hình ảnh tuyệt đẹp, chờ anh học đại học năm 3, có phải An Hồng cũng sẽ tới để cùng anh vẽ hay không. Nhưng mà, thật sự lúc anh học lên đến đại học năm 3, An Hồng đã không ở bên cạnh anh nữa rồi. Anh và các bạn học trong ban thức đêm để vẽ, có một số người yêu của bạn học cũng sẽ đến làm bạn, mỗi lần Lộ Vân
Phàm nhìn thấy như vậy, trong lòng anh đều có sự mất mát không sao dừng lại được.

Cho nên, khi mà An Hồng thật sự ngồi ở bên cạnh anh, Lộ Vân Phàm cảm thấy thật thỏa mãn, phảng phất mộng đẹp đã trở thành sự thật vậy.

Anh lại bắt đầu nghiêm cẩn ngồi vẽ lần nữa, An Hồng cũng không quấy rầy anh, chính là ở bên cạnh lẳng lặng ngồi xem.

Gương mặt nhìn nghiêng khi cúi xuống của Lộ Vân Phàm nhìn rất đẹp mắt. Ánh mắt của anh thật chuyên chú, dinendian.lơqid]on, một lát đứng lên, một lát ngồi xuống, cây bút chì cầm trong tay nhanh chóng vẽ dọc vẽ ngang theo thước đo xẹt qua ở trên bản vẽ siêu cấp lớn. Lộ Vân Phàm viết rất quyết đoán thuần thục, cách hành văn liền mạch lưu loát, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần luyện tập, trên tay thật có cảm giác.

Vẽ một trận, anh lại ngẩng đầu lên nhìn An Hồng cười một cái, tiếp đó lại vùi đầu vào can vẽ.

An Hồng nghe tiếng bút viết loạt xoạt loạt xoạt loạt xoạt trên giấy, nhìn Lộ Vân Phàm cầm lấy một cây bút chì cắn ngang ở trong miệng, nhanh chóng thay đổi một cây bút chì khác, cô liền mỉm cười không sao dừng được.

Hai tay của An Hồng xếp chồng lên nhau, đầu đặt trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh. @MeBau*[email protected]@ Dần dần, cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong mắt cô, bóng dáng của Lộ Vân Phàm càng ngày càng mơ hồ. Rốt cuộc An Hồng đã mất ý thức, ngủ thiếp đi mất rồi.

Khi An Hồng...tỉnh lại, Lộ Vân Phàm đang ở giai đoạn kết thúc.

An Hồng phát hiện trên người mình đang khoác chiếc áo khoác của anh. Lúc này đã là cuối tháng ba, ban đêm phòng học có chút hơi lạnh, Lộ Vân Phàm lại mặc áo đơn, tay áo dài đều xắn đến tận khuỷu tay.

An Hồng ngồi thẳng người dậy, đưa lại áo khoác cho anh: "Mau mặc vào đi, đừng để bị cảm."

Cô nhìn nhìn chung quanh, chỉ còn lại có độ bốn, năm bạn học của anh. Cô nhìn thăm dò bản vẽ của Lộ Vân Phàm, không khỏi cảm thán một câu đầy kinh ngạc: "Wow! Anh vẽ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện