Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Hàn Hiểu Quân đi đến cửa khu nội trú, phát hiện ra An Hồng cùng Lộ Vân Phàm vẫn còn đang ở đó.

An Hồng nhìn sang anh, sắc mặt có chút cổ quái. Hàn Hiểu Quân hỏi: "Sao hai người vẫn còn chưa đi?"

"Đang đợi anh." Lộ Vân Phàm nhìn chăm chú vào anh, "Anh Hàn, tôi biết anh lúc này đang lo buồn về chuyện chi phí giải phẫu, tôi có thể giúp anh."

"Không, không cần đâu! Cậu đã giúp tôi đại ân rồi, tôi sẽ về nhà để thương lượng với mẹ của tôi một chút là được." Hàn Hiểu Quân nhìn sang An Hồng một cái, nhàn nhạt nói.

"Anh Hàn, hiện tại mạng người là quan trọng hơn, anh thật sự không cần khách khí với tôi. @MeBau*[email protected]@ Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang tiền tới đây. Nếu như anh đã có đủ thì thôi, tôi không cần phải cho anh mượn nữa. Còn nếu như anh không đủ, thì tôi sẽ bù thêm vào cho anh, coi như tôi cho anh mượn, như thế nào?"

Hàn Hiểu Quân nhìn Lộ Vân Phàm nhận ra biểu cảm chân thành của anh, rốt cục gật đầu. Anh vỗ vỗ lên vai Lộ Vân Phàm: "Tôi đây xin cám ơn cậu trước, chờ đến khi tôi bán căn nhà rồi, tôi nhất định sẽ mau chóng trả lại cho cậu."

Lúc này đã qua rạng sáng.

An Hồng nhìn thấy bên ngoài giàn giụa mưa rơi, nói: "Hiện giờ mưa rơi xuống càng ngày càng lớn hơn rồi.
Chúng ta trước đừng hàn huyên nữa, hãy nhanh đi về ngủ một giấc, ngày mai còn phải dậy sớm đó."

Lộ Vân Phàm gật đầu: [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), "Anh Hàn, chúng tôi đi trước nhé."

Hàn Hiểu Quân hướng bọn họ cười: "Được, ngày mai gặp lại."

Lộ Vân Phàm cho xe chạy ra cửa chính bệnh viện. An Hồng tinh mắt, phát hiện Hàn Hiểu Quân lúc này vẫn còn đang liều lĩnh đứng trong mưa ở ven đường.

"Ấy ấy, Lộ Vân Phàm, Hàn Hiểu Quân kia kìa, anh có thể lái xe lại đó được hay không?"

Lộ Vân Phàm cho xe chạy sang bên, An Hồng hạ thấp cửa sổ xe xuống: "Hiểu Quân, lên xe đi!"

Trời mưa xuống nên rất khó thuê xe. Hàn Hiểu Quân trên người đã bị mưa xối ướt. Anh không có chối từ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sau khi mở cửa xe ra anh ngồi lên ghế sau xe.

"Thật xin lỗi, đã làm cho ghế ngồi của cậu bị ướt rồi. Xe của tôi còn đang bảo dưỡng, ngày mai là có thể lấy về rồi."

An Hồng rút ra mấy tờ giấy ăn, xoay người đưa cho anh: "Không có chuyện gì, trước đưa anh trở về đã."

Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn không nói gì. An Hồng xoay xoay thân mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện