*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Cúp điện thoại, anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của mẹ Hàn.
"Dì." Lộ Vân Phàm đứng lên. Mẹ Hàn đặt bát canh đậu xanh lên bàn: "Hôm nay dì mới nấu, đã nguội rồi đó, cháu uống một chén."
"Cảm ơn dì." Cảm xúc của Lộ Vân Phàm sa sút. Mẹ Hàn nhìn bộ dáng của anh, liền ngồi xuống bên người anh: "Tiểu Lộ, có chuyện gì vậy?"
Lộ Vân Phàm cười: "Không có việc gì đâu ạ."
"Cả cháu và Hồng Hồng thật sự là kỳ quái, người chân trước vừa đi thì người kia chân sau lại đến." Mẹ Hàn thở dài, "Tiểu Lộ à, Hồng Hồng... Đã biết chuyện cháu mấy năm nay đều đến đây thăm chúng ta rồi."
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người: "Cái gì cơ ạ?"
"Dì đã nói cho con bé biết rồi, ngay đêm hôm qua." Mẹ Hàn vỗ vỗ vào vai của Lộ Vân Phàm, @MeBau*[email protected]@ "Cháu và Hồng Hồng, thật sự không thể nào hay sao?"
Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười vẻ khổ sở, gật gật đầu, nói: "Chắc là như vậy thôi ạ."
"Vừa rồi cháu đã gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Dạ..." Lộ Vân Phàm thật không biết phải hình dung Khổng Lam như thế nào, cuối cùng, anh vẫn là thành thật trả lời, "Cứ coi như là bạn gái của cháu đi."
"Bạn gái ư?" Mẹ Hàn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Bà nghĩ nghĩ, đứng lên đi tới ngưỡng cửa.
Ra đến cửa, bà liền quay người trở lại, nói với Lộ Vân Phàm, "Dì không biết chuyện giữa hai đứa như thế nào. Nhưng mà dì biết một chuyện này, nếu như cháu không thích cô bé kia, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thì cũng không cần phải dây dưa nhiều lắm với cô ấy nữa. Nếu không, đến cuối cùng, hai người các cháu đều sẽ bị thương. Ở phương diện này, Hiểu Quân của chúng ta chính là ví dụ tốt nhất. Cho nên, Tiểu Lộ, hãy tự giải quyết cho tốt."
Lộ Vân Phàm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của mẹ Hàn. Cửa phòng đóng lại, tầm mắt của anh tập trung đến bát canh đậu xanh ở trên bàn. Anh bưng bát canh lên, múc một muỗng ăn vào trong miệng. Vị canh đậu xanh man mát lành lạnh và cũng không quá ngọt. Mẹ Hàn đã biết đến khẩu vị của anh rồi, cho nên chỉ thả rất ít đường.
Anh uống từng ngụm từng ngụm canh đậu xanh cho
đến hết, sau đó nằm dài trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Mấy ngày này tới nay, anh không phải là không nghĩ tới chuyện giữa mình và Khổng Lam. Anh cũng từng trao đổi với Lộ Kiến Vũ, tình trạng của anh làm cho Lộ Kiến Vũ lo lắng, thế nhưng lại cũng không thể tránh được.
Bọn họ đều giểu rất rõ, cái gọi là tình cảm lưu luyến giữa Lộ Vân Phàm và Khổng Lam, đã không còn đơn giản chỉ quan hệ cá nhân của anh. Nếu như anh phụ Khổng Lam, hậu quả dự tính sẽ rất nguy nan.
Sáng ngày hôm sau, ba Hàn ba lái xe đưa Lộ Vân Phàm đi đến bến xe của thành phố W. Quân Niệm và Quân Ức đã được nghỉ hè, tranh cãi ầm ĩ muốn đi cùng. Ba Hàn khoát khoát bàn tay to lên, đưa tất cả hai đứa trẻ lên xe.
Trên đường đi, ba Hàn cười: "Ngày hôm qua chú vừa đưa Hồng Hồng đi, hôm nay lại phải đưa cháu đi. Chú nói này, hai đứa sao không thể cùng đến nơi này một lúc được hay sao, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền xăng xe của chú."
Lộ Vân Phàm bị ông nói đùa, trả lời: "Hiện tại, cháu gặp cô ấy thì không tiện ạ."
"Có cái gì mà không tiện kia chứ. Hai đứa các cháu đó, chính là hai đứa trẻ ngốc." Ba Hàn lắc đầu, "Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chú và dì đều đã tận lực không thèm nghĩ nữa chuyện trước kia rồi. Hai đứa các cháu đều là người tuổi trẻ này, chẳng lẽ lại cũng không sánh bằng hai ông bà già như chúng ta hay sao?"
Hàn Quân Niệm bấu víu lấy lưng ghế mà ba Hàn đang ngồi, luôn luôn lắng nghe hai người lớn nói chuyện, lúc này đâm miệng hỏi: "Anh Tiểu Lộ, anh quen biết với chị An Hồng à?"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Quân Niệm cười: "Có quen biết!"
"Vì sao hai người lại không đến cùng nhau? Ngày hôm qua chị An Hồng vừa mới đi đấy!" Quân Niệm rất hiếu