Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

An Hồng về tới thành phố J thì đã là 10 giờ 30 đêm rồi. Trần Hàng đã đến sân bay để chờ đón cô.

Ngồi trên xe Trần Hàng, An Hồng lập tức hỏi anh: "Anh muốn cho em xem cái gì?"

"Ở trong cặp của anh." Trần Hàng nổ máy xe, "Để sau đã, khi đến khách sạn anh sẽ nói chuyện tỉ mỉ với em. Anh đã đặt trước một gian phòng trong khách sạn cho em rồi."

Xe chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn. Trần Hàng cũng không xuống xe, anh mở cốp xe, lấy cái cặp từ bên trong đó ra, rồi rút từ trong cặp ra một cái túi hồ sơ đưa tới trong tay An Hồng.

"Vốn dĩ, anh không nên nhận lấy thứ này, nhưng mà thứ này lại quá quý giá, quan trọng, @MeBau*[email protected]@ anh nghĩ cần phải do chính em quyết định."

An Hồng một bên mở ra, một bên hỏi: "Cái gì vậy anh?"

Nhìn chồng giấy tờ rút từ trong túi hồ sơ ra, An Hồng ngắm nghía những tờ giấy màu đỏ lẫn màu trắng, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Là ba bản giấy chứng nhận và giấy ủy thác bán bất động sản có công chứng thư.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hàng vẻ nghi ngờ.

Trần Hàng lại lấy từ trong cặp lấy ra hai chùm chìa khóa, giao đến trong tay An Hồng: "Hai căn phòng nhỏ, hai chùm chìa khóa, trong đó có một chùm chìa khóa hẳn là em rất quen thuộc."

An Hồng xem hai chùm chìa khóa trong tay, một chùm chìa khóa mới, một còn chùm chìa khóa kia rất cũ kỹ, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), lại phi thường quen thuộc.

Chìa khóa cửa chống trộm, chìa khóa cửa chính, còn có một ít chìa khóa nhỏ các ngăn tủ trong phòng... Đây là chùm chìa khóa phòng 301 đơn nguyên 1 tòa nhà số 39, tiểu khu Hòa Bình, đã từng là nhà của cô khi xưa.

"Sao... Sao lại thế này?" Ý nghĩ của An Hồng đã hỗn loạn, "Tại sao chùm chìa khóa lại ở trong tay của anh?"

"Là Lộ Vân Phàm đưa cho anh."

"Cái gì?" An Hồng cực kỳ kinh ngạc.

Trần Hàng gật đầu, trầm giọng nói: "Hai ngày trước cậu ta đã tới tìm anh, giao cho anh mấy thứ này.
Chúng ta còn làm giấy ủy thác bán ra có công chứng, cậu ấy mời anh hỗ trợ, nói anh hãy giao lại những giấy chứng nhận bất động sản này cho em, mau chóng sang tên lại cho em."

"Vì sao?"

"Bởi vì... Cậu ta lo lắng mình sẽ trở nên hai bàn tay trắng, cho nên muốn thừa dịp hiện tại, trước giao lại mấy thứ này cho em."

"..." An Hồng choáng váng, "Căn phòng này... Tại sao lại mang tên của anh ấy vậy?"

"Sáu năm trước đây Lộ Vân Phàm đã mua nó."

An Hồng trầm mặc, sờ chiếc phong bì đựng giấy chứng nhận bất động sản trong tay, cô muốn khóc.

Trần Hàng cũng không nói chuyện, mấy phút đồng hồ sau, An Hồng nhét lại toàn bộ những gì đó trong tay mình trở lại trong tay Trần Hàng: dinendian.lơqid]on "Anh đi trả lại cho anh ấy đi, em không cần."

Trần Hàng thở dài một hơi, lại trả lại đồ vật kia trở về cho cô: "Một căn phòng ở khác, anh đã đi xem rồi, anh hi vọng em cũng có thể đi xem nó một chút. An Hồng, sau khi em xem xong, tiếp đó em có đưa ra quyết định gì khác cũng không muộn."

An Hồng phiền chán bất an, ngực phập phồng kịch liệt. Trần Hàng vỗ vỗ lên vai cô: "Anh không đi vào tiễn em đâu. Em hãy đến quầy lễ tân trước sảnh, báo tên của em là được. Đêm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy đi xem căn phòng kia, rồi sau đó gọi điện thoại cho anh."

Thật lâu sau, An Hồng rốt cục gật gật đầu.

Sáng ngày hôm sau, An Hồng mang theo túi hồ sơ ngồi lên taxi.

Lái xe hỏi: "Tiểu thư, đi nơi nào?"

"Đường Khê Giang, số nhà 276."

Đường Khê Giang đã ở vùng ngoại thành của thành phố J. Xe chạy qua một khu vực có phong cảnh thác nước.

Đúng vào giữa hè, An Hồng nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện