Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Sau khi hộ lý rời khỏi phòng bệnh, Hứa Lạc Phong một mình tự tiến vào.

Lộ Vân Phàm vẫn như trước, cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà, Hứa Lạc Phong ngồi vào bên cạnh anh, gọi một tiếng: "A Lộ."

Lộ Vân Phàm cũng không quay đầu lại nhìn Hứa Lạc Phong, chỉ có nhẹ nhàng thưa lên một tiếng "Ừ!"

"Mấy ngày hôm trước tớ đã gọi điện thoại cho Từ Mạt Mạt rồi."

Nghe thấy một câu này, Lộ Vân Phàm lập tức quay đầu lại nhìn bạn.

"Cậu bây giờ vẫn còn đang nhớ thương cô ấy sao?" Trong mắt của Hứa Lạc Phong thoáng qua một chút vẻ trào phúng, "Lộ Vân Phàm, cậu có chút cốt khí được một chút hay không?"

"Cậu đã nói với Từ Mạt Mạt cái gì rồi hả?"

Lộ Vân Phàm hoàn toàn không để ý tới thái độ của Hứa Lạc Phong, chỉ hỏi đuổi theo anh.

Hứa Lạc Phong hít sâu một hơi, nói: @MeBau*[email protected]@ "Tớ muốn nói cho cậu biết về một chuyện này."

"Nói đi!."

"An Hồng đi đến thành phố T để làm việc."

"Tớ biết rồi."

"Cô ấy đã bán căn nhà rồi."

Lộ Vân Phàm mở to hai mắt nhìn.

"Sau học kỳ, Tiêu Lâm sẽ chuyển trường đi đến thành phố T. Tớ xem, hai chin em nhà họ không có ý định trở về đây nữa rồi."

"..."

"Còn có..." Hứa Lạc Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm, "Tần Nguyệt đã chết."

"Cái gì?" ánh mắt của Lộ Vân Phàm trong nháy mắt liền trừng lớn, "Phẫu thuật của cô ấy thất bại sao?"

"Không phải!” Hứa Lạc Phong bình tĩnh nói: "Phẫu thuật của cô ấy thật thành công. Từ Mạt Mạt cũng không nói nhiều về chuyện này, nhưng mà tớ đi đến bệnh viện nghe ngóng, Tần Nguyệt chết là do tự sát. Cô ấy đã từ lầu 8 của bệnh viện nhảy xuống dưới, tử vong ngay tại hiện trường. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Trong báo cũng có nêu về tin tức này."

"Vì sao vậy?" Lộ Vân Phàm lắc lắc đầu, mấp máy đôi môi hỏi, "Là vì... Hàn Hiểu Quân sao?"

"Không biết. Nhưng mà trước khi cô ấy chết, cô ấy đã gặp mặt An Hồng. An Hồng chân trước mới vừa đi, cô ấy sau lưng liền nhảy lâu, chết ở ngay trước mặt
An Hồng."

Lộ Vân Phàm đã chấn động kinh sợ không nói được ra lời.

"Cậu vẫn còn chưa rõ sao?" Hứa Lạc Phong nhìn cậu bạn thân ở trên giường đã ngẩn người ngơ ngẩn, "Nhất định là An Hồng đã nói chút gì đó với Tần Nguyệt, bức cô ấy phải chết."

Lộ Vân Phàm lắc lắc đầu loạn xạ: "Sẽ không, sẽ không đâu... An An... Cô ấy không phải là người như thế."

"A Lộ! cậu còn muốn lừa gạt mình tới khi nào?" Hứa Lạc Phong thấy Lộ Vân Phàm đã không thể nói ra lời, "Cậu đã dùng mạng của mình để cứu cô ta, nên mới bị thương tổn nặng đến như vậy, sinh tử còn chưa biết, cô ta lại nói như vậy ở ngay trước mặt Hàn Hiểu Quân! Chẳng lẽ câu cho rằng cô đang an ủi Hàn Hiểu Quân hay sao? Tớ nói cho cậu biết tớ không tin! Bởi vì tớ là tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy! Được! Cứ cho là cô ta đã an ủi Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, vậy thì vì sao khi cậu còn đang hôn mê như vậy, cô ta cũng không tới thăm cậu lấy một lần như thế? Cậu đã hôn mê tới 16 ngày trời đấy! Ngay cả một lần thôi, cô ta cũng không hề tới! Cậu nói với tớ xem, vì sao?"

Lộ Vân Phàm không đáp lại được. Trong tay anh chỉ có một lá thư chia tay của cô, anh cũng muốn biết là vì sao.

"Cô ta không tới thăm cậu coi như xong, thậm chí ngay cả phòng ở cũng bán đi. Vừa mới tốt nghiệp xong đã bỏ đi nơi khác. Cô ta đi nơi khác cũng thôi đi, nhưng khi cậu đi tới nước Mĩ, sau đó cô ta lại trở về thành phố J, đến gặp mặt với Tần Nguyệt. Tớ đã từng hỏi y


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện