Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Vài năm nay An Hồng đã tới Hạ Môn vài lần. Từ Mạt Mạt tuy không liên tục liên lạc với nhau, nhưng cũng đã biết chuyện phát sinh vào năm đó. Cô đau lòng cho An Hồng, nhưng lại cũng không có cách nào. Mấy tháng trước biết An Hồng đã gặp lại Lộ Vân Phàm, cô đã từng nói điện thoại với An Hồng, đã nghe qua những oán giận của cô. Sau này An Hồng và Lộ Vân Phàm lại đến với nhau một lần nữa, trong lòng Từ Mạt Mạt vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ. Quả nhiên, sau liền đã xảy ra chuyện mà cô không muốn nhìn đến nữa.

Lúc này đây, An Hồng đột nhiên đến Hạ Môn, Từ Mạt Mạt vốn đang thật lo lắng, nhưng mà An Hồng thoạt nhìn thật giống như đã trút bỏ đi được một ánh nặng vậy, nhìn cô có vẻ thực nhẹ nhàng. @MeBau*[email protected]@ An Hồng nói với Từ Mạt Mạt, cô và Lộ Vân Phàm đã không xảy ra chuyện gì nữa rồi.

Rồi sau đó, An Hồng kể lại tỉ mỉ cho Từ Mạt Mạt nghe những chuyện đã phát sinh ra trong một tháng này.

Từ Mạt Mạt hồi tưởng hết thảy đến đây, liền nói với An Hồng: "Không có việc gì là tốt rồi. Cậu xem, Tiểu Lỵ nhà tớ cũng đã đi nhà trẻ rồi, cậu cũng thật sự phải nắm chặt đấy."

An Hồng cười cười, không trả lời.

Từ Mạt Mạt nói tiếp: "Lại nói tiếp, thật sự cũng phải cám ơn bác sĩ Trần, nếu như anh ấy nói lại hết thảy mọi chuyện cho Lộ Vân Phàm nghe, hai người các cậu lại thật sự bỏ lỡ nhau."

An Hồng quay đầu lại nhìn Từ Mạt Mạt, nói: "Kỳ thực, Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa biết đến một chuyện này."

"Là chuyện gì vậy?"

"Bí mật." Tầm mắt
của An Hồng lại di chuyển vào trên người những người tuổi trẻ kia trong sân nhỏ. Ánh mắt cô lóe sáng, khóe miệng cong cong: "Chờ anh ấy đi đến đây, tớ muốn chính miệng mình nói cho anh ấy biết."

An Hồng ở lại chơi trên đảo Cổ Lãng, mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại. Cô lội sóng bên bờ biển, hoặc là tùy ý đi dạo lung tung ở trên ngã tư đường náo nhiệt nhất của đảo. Từ Mạt Mạt phải trông nom tiểu lữ quán, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn An Hồng liền xung phong nhận việc, dẫn theo Tiểu Lỵ đi dạo chơi trên bờ biển.

Tiểu Lỵ ngồi nghịch đất cát, nhặt vỏ ốc ở trên bờ cát. An Hồng ôm đầu gối ngồi cách không xa chỗ đó, lấy tai nghe đút vào trong lỗ tai, một bên nghe ca nhạc, một bên trông nom Tiểu Lỵ.

Cô đội chiếc mũ cói rộng vành, mặc chiếc váy dài màu lam. Làn váy mềm mại nhẹ nhàng xòa xuống ở trên bờ cát, bị gió biển thổi vào nhẹ nhàng lay động.

Xa xa có hai người đi tới. An Hồng từ xa xa nhìn lại, phát hiện ra đó chính là hai nam nữ thiếu niên đêm hôm trước đã chơi trò chơi sát thủ ở trong sân vườn của tiểu lữ quán.

Hai cô cậu bé kia một trước một sau chậm rãi đi dạo ở trên bờ cát. Cô gái nhỏ đi ở phía sau. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô bé đi chân trần, trong tay xách theo một đôi giày, thân mình lúc lắc lúc lắc, có vẻ rất vui vẻ.

Đi được trong chốc lát, thì đột nhiên cô gái


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện