Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 61: Mình không rời cậu được


trước sau

An Hồng băng bó xong vết thương quay trở lại phòng bệnh thì Lộ Vân Phàm sắp ngủ thiếp đi. 

Hứa Lạc Phong nhìn cô, đứng lên nói: "Tôi sang phòng bên, cô và cậu ấy nói chuyện một lúc sau đó tôi đưa cô về."

"Được." An Hồng ngồi xuống bên cạnh Lộ Vân Phàm, cậu ta nhướng mày nhìn cô, gặng gượng mỉm cười một cái, hết hơi hết sức hỏi: "Cậu đến rồi à, có sao không?"

"Không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi, xương không bị làm sao, băng bó lại là được rồi."

"Ai...... Đều là do mình, An An, cậu yên tâm nhất định mình sẽ báo thù cho cậu. Mình sẽ không bỏ qua cho Sử Tiểu Trân!"

"Cậu lại nổi cơn điên gì đó." An Hồng liếc nhìn cậu ta, "Cậu và cô bé kia đã xảy ra chuyện gì? Trước kia cậu theo đuổi nó hả? Sau đó lại  bội tình bạc nghĩa?"

"Không phải!"

"Vậy thì tại sao cô ta lại hành động như vậy." An Hồng không tin.

"Thật ra thì...... Thật ra thì...... Đó chỉ là kế hoạch của mình thôi, mỹ nam kế!"

"Hả?" An Hồng ngu người.

Đường Vân Phàm cười hắc hắc, nhỏ giọng nói: "Ở Nhị Trung một học kỳ, mình thấy rất nhàm chán liền muốn chuyển trường nhưng ba mình không đồng ý. Mình nghĩ thật lâu mới ra được biện pháp này. Lúc đó Sử Tiểu Trân học lớp chín, mình quyết định quyến rũ cô ta một chút, nghe nói bối cảnh nhà cô ta rất mạnh, người lại cao ngạo, không ngờ tất cả chỉ là giả, rất nhanh đã bị mình thu phục. Sau đó cô ta bắt đầu quấn lấy mình, tặng đồ cho mình, gọi mình cùng đi học, cùng về nhà, mình nói với ba là ở trường có nữ sinh theo đuổi mình ác liệt, sau đó, lúc thi giữa kỳ năm lớp mười, mình cố tình làm bài kém, ba mình hỏi chuyện gì xảy ra mình nói là do cô gái kia dây dưa khiến mình không tập trung vào việc học, mình nói mình muốn chuyển trường, lúc này ba mới đồng ý."

An Hồng trợn mắt há mồm nhìn cậu ta, nghĩ thầm đây là cái mưu kế chó má gì chứ! Còn là Mỹ Nam Kế nữa! Thật đúng là ngây thơ nhàm chán khiến người khác giận sôi sục. 

Lộ Vân Phàm cười hì hì nhìn cô, nói: "Mặc kệ thế nào, mình cũng đạt được mục đích, đúng không?"

"Đạt cái đầu cậu ý! Chân của ngươi cậu bị đánh gãy rồi đấy!" An Hồng nhíu mày hỏi cậu ta: "Đến tột cùng tại sao cậu muốn chuyển trường? Còn phải chuyển tới Thất Trung?"

"Mình......" Lộ Vân Phàm khép hờ đôi mắt, lại ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói, "Không phải là mình đã nói với cậu mình muốn học cùng trường với cậu hay sao, sẽ chạy 400m, giành giải nhất cho cậu xem."

"Lộ Vân Phàm, cậu đúng là người nhàm chán!" An Hồng thực sự hơi tức giận, không phải nói là ba năm một khác hay sao? Thế nào mà thằng nhóc này kém cô hai tuổi nhưng cô lại cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của nó.

Vẻ mặt Lộ Vân Phàm ảm đạm: "Tháng sau sẽ bắt đầu khai  đại hội thể thao, mình sẽ không kịp khỏi để thi chạy 400m rồi."

Cậu ta thở dài, gương mặt uất ức tiếc nuối, An Hồng đột nhiên có chút mềm lòng, rất nhiều năm trước bọn họ còn chưa quen thuộc, lúc quậy phá ầm ĩ nói đùa một câu, không ngờ cậu ta vẫn ghi nhớ trong lòng, hao tổn tâm trí chuyển trường, dường như đúng thật là vì cô.

Hình như, chưa bao giờ có một ai quý trọng lời hứa với cô như vậy, cho dù là Hàn Hiểu Quân cũng chưa từng.

Sau khi cuộc sóng gió này trôi qua, Lộ Vân Phàm xin nghỉ dài hạn ở nhà nghỉ ngơi, thành tích của cậu ta rất tốt, hai tháng không đến trường cũng không sao. Sự khiển trách mà cậu ta lo nghĩ đã không xảy ra. Lộ Kiến Vũ nhìn con trai duy nhất bị thương nặng như vậy, cũng không rảnh mà hỏi nguyên nhân vì sao, đưa cậu ta đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố J để kiểm tra. May mắn là tay nghề của bác sĩ Trình không tệ, chân phải của Lộ Vân Phàm được kịp thời chữa trị sẽ không lưu lại di chứng. 

Chỉ là, ngày ngày phải nằm ở trong nhà làm cậu ta thực sự nhàm chán, mặt dầy tìm lý do gọi An Hồng đến ngày Chủ Nhật mang bài tập và bài kiểm tra đến, An Hồng cũng không tiện từ chối, vì vậy mỗi tuần cô đều tới nhà Lộ Vân Phàm giúp cậu ta làm bài tập, nói chuyện phiếm.

Rốt cuộc cô cũng gặp ba Lộ Vân Phàm và Giang Bội, quả nhiên thân hình Lộ Kiến Vũ cao lớn cường tráng, chỉ là trông có vẻ già, Lộ Vân Phàm nói cho An Hồng, lúc cậu ta sinh ra thì Lộ Kiến Vũ đã ba mươi tư tuổi, cho nên lúc này, ba cậu ta đã hơn năm mươi. 

Giang Bội vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, nhìn dáng vẻ chỉ ngoài ba mươi, thấy An Hồng, bà vẫn nhớ rõ cô bé đánh nhau cùng Tiểu Ma Vương năm đó, vui vẻ nói: "Ôi trời! Bây giờ các con là bạn học cùng lớp à..., thật là khéo, thực ra hai đứa rất có duyên đấy nhé."

An Hồng có chút xấu hổ, sau khi chào hỏi Lộ Kiến Vũ và Giang Bội liền đi đến phòng của Lộ Vân Phàm. Cậu ta ngủ trên giường, chân được treo ngược lên ở cạnh giường. Cậu ta nhìn thấy An Hồng, luôn luôn mỉm cười. Có lúc, cậu ta hơi chóng mặt muốn ngủ mộ lúc, lôi kéo tay An Hồng cầu xin cô không rời đi, An Hồng ngồi bên giường cậu ta đọc truyện tranh hoặc làm bài tập, thình thoảng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu ta.  

Lúc cậu ta ngủ nhìn rất an tĩnh, không có vẻ mặt thiên biến bạn hóa, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, ngây thơ như một đứa trẻ. 

An Hồng nhìn cậu ta ngủ, cảm thấy rất thú vị hơn một tiếng sau, cậu ta dần dần tỉnh lại, thấy cô vẫn còn đó, liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Đầu tháng 11, đại hội thể dục thể thao bắt đầu, An Hồng không tham gia, tay cô còn băng bó nên chỉ ngồi ở khán đài nói chuyện phiếm với Lâu Tĩnh Tĩnh, trong lòng thỉnh thoảng lại nhớ đến thằng nhóc thối tha kia. 

Chân phải không thể xuống đất sau hơn một tháng, Lộ Vân Phàm bắt đầu tập đi bộ, chống gậy một lúc lâu mới dám đặt chân phải xuống tập đi, cậu ta vẫn có chút sợ, gót chân vừa mới chạm đất đã nắm lấy tay An Hồng la to. An Hồng đùng đùng đẩy tay cậu ta, kêu lên: "Cậu có bản lĩnh thì chống gậy cả đời đi, đừng tập nữa! Tiểu quỷ nhát gan!"

Lộ Vân Phàm mím môi không lên tiếng, được Giang Bội và An Hồng đỡ, khẽ cắn răng đặt chân phải xuống, chân vẫn rất đau, nhất là khi bước đi, bàn chân cậu ta cong lên, nhưng nghĩ đến lời nói của An Hồng thì nhịn đau, nghiêm túc bước từng bước.  

Dần dần, rốt cuộc cậu ta có thể bỏ gậy, bước đi lần nữa.  

Mãi cho đến trung tuần tháng 12, Lộ Vân Phàm mới quay trở lại trường học. 

Chân của cậu ta đã khỏi nhưng vẫn không thể học thể dục, không thể đá cầu, còn đi bộ thì không có vấn đề gì.

Cuối tháng 12, trường sẽ tổ chức hội diễn văn nghệ, mỗi lớp đều phải luyện tập một tiết mục. 

Bởi vì bọn An Hồng đã học lớp 12, chủ nhiệm lớp cũng không muốn biểu diễn tập thể, tốt nhất là tiết mục đơn ca hoặc múa đơn là được, có thể hạn chế tối đa để học sinh trong lớp có thời gian học tập. 

Sau khi quay lại trường, Lộ Vân Phàm nhận được một tin tức làm cậu ta rầu rĩ, bởi vì Thẩm Kha và An Hồng có thành tích tốt nên chủ nhiệm lớp đã để cho bọn họ cùng hát một bài, hai đứa bé rất nghe lời, nhận nhiệm vụ và chọn bài hát. 

Hà Ngọc Đống và Lâu Tĩnh Tĩnh là ủy viên văn nghệ, vì bọn họ bày mưu tính kế, bài hát của Hứa Như Vân và Hùng Thiên Bình 《 tình yêu điện ảnh, hoặc của Mạc Văn Úy và Trương Hồng《 Tình yêu Hiroshima》, An Hồng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Hay là hát bài    《 khi yêu đã thành chuyện cũ 》của Lý Tông Thịnh và Lâm Ức Liên  có được không, bài đó vừa dễ hát lại được yêu thích, lúc đó  đi, cái đó ca không khó hát, lại còn gây chấn động một thời gian."

Tất cả mọi người bàn bạc xong, hẹn Chủ nhật cùng nhau đi hát Karaoke để luyện tập.

Lộ Vân Phàm biết được cũng đòi đi, An Hồng mặc kệ.

Nhưng mà, khi một đám choai choai đi đến sảnh quán Karaoke thì  gặp phải tình huống không lường trước được.

Bảo vệ cửa nói cho bọn họ biết, gần đây những điểm vui chơi bị kiểm tra rất chặt, chỉ có thanh niên từ 16 tuổi trở lên mới có thể đi vào, nếu không, lỡ bị cảnh sát phát hiện, bọn họ sẽ bị phát tiền, vì vậy yêu cầu mọi người mang chứng minh thư ra kiểm tra. 

Hà Ngọc Đống, Thẩm Kha, Lâu Tĩnh Tĩnh va An Hồng đều mang thẻ căn cước, thuận lợi vượt qua kiểm tra, ủy viên văn nghệ không mang, cầu xin một lúc không được liền chào bọn họ đi về. Cuối cùng chỉ còn lại Lộ Vân phàm, cậu ta đùa cợt ôm vai bá cổ bảo vệ, nói mình quên mang rồi, có thể dàn xếp được không, bảo vệ nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu ta, có chút không tin, nói,: "Hoặc là về nhà lấy, không thì không được vào."

Cọ xát 10 phút đều vô dụng, An Hồng không nhịn được nói: "Lộ Vân Phàm, cậu về nhà đi, ở đây cũng không có việc của cậu."

Lộ Vân Phàm không đồng ý, lắc đầu nói: "Vậy thì mọi người cứ đi vào hát, mình ở bên ngoài chờ."

"Bên ngoài rất lạnh đấy! Cậu không sợ bị chết rét à!" An Hồng có chút gấp gáp.

"Không có việc gì, mọi người vào trong đi, mình tán gẫu cùng đại ca vệ sĩ một lát là được."

An Hồng muốn khuyên cậu ta, Lâu Tĩnh Tĩnh lôi tay cô nói: "Được rồi được rồi, kệ cậu ta, chúng ta vào hát một lát, cậu ta đợi ở đây còn có thể cùng đi ăn tối với nhau được."

An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm: "Vậy thì tìm nơi nào kín gió, coi chừng bị cảm lạnh, biết không?"

"Yên tâm! Mình rất khỏe đấy." Lộ Vân Phàm phất tay với bọn họ, mấy người đi vào bên trong.

An Hồng và Thẩm Kha luyện mấy lần, bài hát này không khó hát, rất nhanh đã thành thạo.

Tiếp đó, mấy người trẻ tuổi liền quẩy hết cỡ, bình thường học sinh cấp ba áp lực học hành rất lớn, khó có lúc buông lỏng, mọi người chơi rất vui vẻ. Lâu Tĩnh Tĩnh và Hà Ngọc Đống cầm Mic hát hăng say, An Hồng lại có chút không yên lòng. 

Thẩm Kha quay mặt nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, Lộ Vân Phàm vẫn còn ở bên ngoài."

"Nói không chừng cậu ta ngồi một lúc cảm thấy nhàm chán đã đi rồi."

"Cậu ấy sẽ không đi." An Hồng tin chắc.

"Dường như cậu hiểu...... rất rõ về cậu ta." Thẩm Kha đẩy mắt kiếng, "An Hồng, cậu và Lộ Vân Phàm đã quen nhau từ trước à

"Ừ. Đã quen từ lâu rồi."

"Vậy hả...... hình như cậu ta rất thích cậu."

An Hồng sững sờ, không chỉ có một người nói như vậy với cô, cũng không phải cô không để bụng, mà...... cô chỉ cảm thấy việc này là không thể..

Nhưng mà An Hồng không ngu ngốc, tâm tư Lộ Vân Phàm cô có chút nhận ra, chỉ là cậu ta không nói rõ nên An Hồng cũng làm như không biết. Cô vẫn coi cậu ta như một người em trai, một thằng bé thông minh nghịch ngợm, dù vóc dáng cậu ta rất cao, cô vẫn không có cách nào coi cậu ta như một người bạn nam cùng tuổi mà có tình cảm đặc biệt với cậu ta. 

"Làm gì có." Cô mỉm cười trả lời, "Cậu ấy chỉ là một đứa bé, biết cái gì chứ."

Thẩm Kha cười một tiếng, nói: "Thật ra thì, mình cũng thích cậu."

Ở trong căn phòng ồn ào, giọng hát của Lâu Tĩnh Tĩnh và Hà Ngọc Đông như đâm vào tai mà Thẩm Kha lạnh nhạt nói ra câu này khiến An Hồng ngây người. 

"Dĩ nhiên, bây giờ không phải thời điểm nói ra những lời này. An Hồng, cậu muốn thi trường đại học?"

"Mình...... còn chưa nghĩ ra."

"Vậy thì lúc nào điền nguyện vọng, nếu như có thể thì bọn mình thảo luận một chút, thành tích của cậu không tệ, mình rất muốn thi cùng trường với cậu."

"......" An Hồng có chút luống cuống, đột nhiên cô đứng lên, "Đến, đến lúc đó rồi hãy nói, mình...mình ra ngoài nhìn Lộ Vân Phàm một chút."

Nói xong, cô xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng.

Từ trong phòng có điều hòa ấm áp ra bên ngoài không khí lạnh thấu xương, An Hồng dần dần bình tĩnh lại. 

Cô nhìn bốn phía mà không thấy người kia.

Chẳng lẽ...... Cậu
ta không đợi được nên đã đi rồi?

An Hồng không tin, cô mím môi, chạy trái chạy phải một vòng mới tìm được thằng nhóc thối tha đang ở dưới mái hiên.

Nhưng mà, chuyện mà cậu ta đang làm khiến cho một ngọn lửa không tên xuất hiện trong lòng An Hồng, cô trực tiếp xông tới.

Lộ Vân Phàm đang sóng vai dưới mái hiên cùng người bảo vệ trẻ tuổi, ngón tay hai người đang kẹp một điếu thuốc, Lộ Vân Phàm vừa hút vừa không ngừng ho khan, anh bảo vệ ngồi bên cạnh nhìn cậu ta cười hì hì.

An Hồng vọt tới trước mặt cậu ta, hô to: "Lộ Vân Phàm! Cậu điên à! Cậu dám hút thuốc lá hả!"

Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn thấy cô vội vàng bỏ thuốc, phủi mông đứng lên: "Sao cậu lại ra đây? Còn chưa được hai tiếng đâu đấy."

An Hồng nhìn chằm chằm người bảo vệ: "Anh đang làm cái gì đấy! Cậu ta còn chưa đủ mười sáu tuổi đâu! Sao lại để cậu ta hút thuốc!"

Anh bảo vệ sửng sốt hỏi: "Không phải là mấy đứa cùng tuổi à, không phải đã mười tám rồi sao?"

"Cái rắm! Lộ Vân Phàm, cậu làm tôi tức chết! Đi về với tôi!" Không nói thêm lời nào, An Hồng kéo tay cậu ta chạy. 

Lộ Vân Phàm ở phía sau lưng cô hô to: "Đợi đợi đợi đợi! Chân mình chưa khỏi hẳn đâu, chạy sẽ bị đau!"

Lúc này, An Hồng mới dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta, bình tĩnh lại nói: "Cậu học hút thuốc từ lúc nào? Hả?"

"Hai mươi phút trước......" Lộ Vân Phàm giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân, "Ngồi chờ rất nhàm chán, trời thì lạnh, anh bảo vệ hỏi mình có muốn hút thuốc không, mình rất tò mò, liền hút...... An An, cậu đừng tức giận."

"Về sau không cho hút, biết không?"

"Được......" Cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lóe sáng, "An An, dáng vẻ này của cậu giống như là mẹ mình vậy, hắc hắc."

Một câu nói khiến An Hồng cũng bị chọc cười, cô nghiêm mặt nói: "Được rồi, đi thôi, bọn mình đã luyện xong rồi."

"Không phải là còn chờ bọn họ đi ăn cùng sao?"

An Hồng nghĩ đến lời thổ lộ của Thẩm Kha, cả người run rẩy một cái: "Không đợi, cậu muốn ăn? Hai đứa mình cùng đi."

"Được! Mình muốn ăn Toan Lạt Phấn!"

"Hả?"

An Hồng và Lộ Vân Phàm đi đến phố ẩm thực ở gần trung học Ngọc Lan đúng vào giờ ơm tối, tìm cửa hàng của La cha, An Hồng quen thuộc ngồi xuống, gọi một chén Toan Lạt Phấn thật cay, cho nhiều rau thơm.

Lộ Vân Phàm muốn một phần ăn giống cô, nhưng nhiều hơn. Thân thể cậu ta đang ở giai đoạn phát triển, sức ăn rất tốt, bình thường bữa trưa ở trường cũng không đủ để cậu ta ăn, buổi chiều tan  học lại quấn lấy An Hồng mua trà chiều mới có thể đỡ đói một chút.  

Hai người ngồi ở ngoài trời gió rét ăn Toan Lạt Phấn, đầu đầy mồ hôi. Đột nhiên An Hồng nhớ đến vấn đề Thẩm Kha đã nói, liền hỏi Lộ Vân Phàm: "Này, cậu muốn thì trường nào."

"Thanh Hoa, Khoa kiến trúc." Cậu ta buồn bực trả lời.

"Oa!" An Hồng quả thực rất bội phục, nghĩ rằng với thành tích của cậu ta, nếu nghiêm túc phát huy thì chắc chắn sẽ thi đậu. 

"Cậu thì sao?"

"Mình còn chưa nghĩ ra." Trước kia có ý định thi đại học Z, hiện tại..... An Hồng đã do dự.

"An An, cậu có thể cùng mình đi Bắc Kinh không?" đột nhiên Lộ Vân Phàm ngẩng đầu hỏi cô.

"Bắc Kinh? Quá xa."

"Trường học tốt ở Bắc Kinh rất nhiều, mình biết có lẽ cậu thi Thanh Hoa không được nhưng mà còn những trường khác nữa, thành tích của cậu cũng rất tốt. Đến lúc đó bọn mình cùng nhau đi học ở Bắc Kinh, cùng nhau về nhà, hàng ngày có thể cùng ăn cơm, cùng đi chơi, thật là tốt!" Cậu ta nói rất vui vẻ, giống như đây đã là chuyện ngay trước mắt. 

An Hồng suy nghĩ một chút, trả lời: "Đến lúc đó rồi hãy nói, mình không yên tâm để bà ngoại ở đây một mình, tuổi bà cũng lớn rồi."

"À......" Lộ Vân Phàm cảm thấy An Hồng nói cũng có lý, "Thật ra thì Thượng Hải cũng được, Thượng Hải rất gần, mình cũng rất thích."

"Nói việc này còn quá sớm, chờ đến học kỳ tiếp theo rồi hãy nói. Hơn nữa, tại sao cậu lại muốn học cùng thành phố với mình? Cậu cứ học ở Thanh Hoa của cậu không được à."

"Mình...... Mình không rời cậu được." Bé trai cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, An Hồng nghe rất rõ.

Thằng nhóc thối tha này, cô nghĩ, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì chứ?

Cuối năm 2000, Thất Trung tổ chức hội diễn văn nghệ, tiết mục song ca của An Hồng và Thẩm Kha rất được hoan nghênh, cuối cùng đạt giải nhì.

Nhưng mà lúc An Hồng đối mặt với Thẩm Kha thì luôn có điểm không được tự nhiên, rất may là học kỳ sẽ nhanh kết thúc.

Đến mùa xuân, An Hồng gặp được người đã một năm không thấy, Hàn Hiểu Quân, mẹ Hàn gọi điện nói cô đến nhà Hàn chơi. 

Anh cao hơn một chút, đen hơn một chút, dù sao ở công trường  nắng gió như thế, làn da màu lúa mạch đã trở nên đen bóng. Nhưng mà anh vẫn rất đẹp trai, hơn nữa lại thêm nhiều phần hương vị nam nhân. 

Hàn Hiểu Quân thấy An Hồng, vẫn ôn hòa như cũ, cười nói với cô: "Gần đây như thế nào?"

"Không tệ."

Anh lặng yên một chút, rốt cuộc tay giơ lên, vuốt vuốt đầu An Hồng: "Sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, phải cố gắng lên."

"Vâng."

Sau đó không nói gì nữa.

Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt vẫn còn đang lui tới, bởi vì anh thường xuyên ở công trường nen hai người chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều, cha Hàn mẹ Hàn cũng chưa gặp qua Tần Nguyệt..

An Hồng ở phòng bếp giúp mẹ Hàn chuẩn bị bữa tối, mẹ Hàn oán trách: "Hiểu Quân có bạn gái, hình như là bạn học của con phải không? Ta không thích cô bé đó, quá gầy lại còn lười, cũng không biết Hiểu Quân nghĩ gì nữa. Hồng Hồng này, ta thực sự hi vọng con sẽ là con dâu của ta, ta đã sớm nói với Hiểu Quân, tìm đâu ra một người vừa hiếu thuận vừa chịu khó, vừa xinh đẹp như con chứ, aiiiii......"

An Hồng cười cười, không tiếp lời. Thì ra mẹ Hàn đã nói với Hàn Hiểu Quân những lời này? Nhưng mà anh vẫn lựa chọn Tần Nguyệt, cô còn gì mà nói đây

Sau khi khai giảng lớp mười hai, bọn họ tiến vào giai đoạn chạy nước rút.

Mấy lần thi thử, thành tích tốt của Lộ Vân Phàm khiến người ta phải chặc lưỡi, nhiều lần đều đứng đầu cả lớp, hai lần đứng đầu khóa, một lần đứng thứ hai.  

An Hồng biết cậu ta đã dốc toàn lực rồi.  

Trường học sau khi cân nhắc, muốn để cậu ta và mấy học sinh đặc biệt nổi trội đi học ở Bắc Đại hoặc Thượng Hải.

Lộ Vân Phàm không đồng ý.

Cậu ta thường xuyên hỏi nguyện vọng của An Hồng là gì, An Hồng không biết phải trả lời như thế nào. 

Thật ra thì, cô cũng muốn học cùng một thành phố với cậu ta, nhưng mà, đi Bắc Kinh thì cô không hạ được quyết tâm, bà ngoại sặp bảy mươi tuổi, mấy năm gần đây sức khỏe càng kém, mẹ lại không ở bên cạnh, An Hồng muốn ở lại thành phố J.

Nhưng cô rất sợ, khi cô nói cho Lộ Vân Phàm thì cậu ta cũng sẽ ở lại, đây chính là làm trễ nải đại sự của cậu ta. Mặc dù đại học Z cũng là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước nhưng vô luận như thế nào cũng không thể so sánh được với Thanh Hoa, mà lại còn là khoa kiến trúc.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, không chịu nói nguyện vọng cho Lộ Vân Phàm, chỉ có thể ra sức khuyên cậu ta thi vào Thanh Hoa, không cần phải học cùng cô.  

Trong không khí rối rắm, kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng tới. Khi đó, quy chế thi tốt nghiệp trung học tại thành phố J chính là trước tiên làm bài thi, sau đó dựa vào điểm để điền nguyện vọng.

Tháng bảy u ám, An Hồng lại cảm thấy bình tĩnh, từ trước đến giờ Toán Lý Hóa cô học rất chắc, Ngữ văn, Tiếng Anh cũng phát huy bình thường, biết điểm thi xong, thấy việc điền nguyện vọng vào đại học Z cũng không có vấn đề gì. 

Lộ Vân Phàm gọi điện thoại đến nhà cô, hỏi cô tình huống điểm thi thế nào, An Hồng nói cho cậu ta biết, đại khái khoảng 640 điểm.

Lộ Vân Phàm mừng rỡ, nói: "Không tệ! Mình được 700 điểm, thi vào Khoa kiến trúc của Thanh Hoa cũng không có vấn đề, An An, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Đi Bắc Kinh với mình có được không?"

"......" An Hồng cầm ống nghe, trong lòng đang loạn muốn chết, cô thử hỏi dò, "Lộ Vân Phàm, nếu mình muốn ở lại thành phố J thì sao?"

Cậu ta có chút ngây ngốc, sau một hồi mới lên tiếng: "Cậu muốn thi đại học Z à? Đại học Z cũng không tồi, nhưng mình không biết nhiều về trường lắm, mình phải xem qua quyển sách giới thiệu về trường mới được."

"Ai ai! Cậu làm sao thế? Không phải là cậu muốn thi vào Thanh Hoa à?"

"Vào đâu mà chẳng được, chỉ cần mình học tốt thì học chỗ nào mà chẳng như nhau. Cậu chờ mình, mình muốn cùng chọn trường với cậu."

Chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà có thể khiến cậu ta thay đổi nguyện vọng, An Hồng hoàn toàn bối rối, cô nhanh chóng nói: "Không, không, mình chỉ tùy tiện nói thôi. Bắc Kinh cũng tốt lắm, vậy mình xem qua mấy trường ở Bắc Kinh, không chừng sẽ có trường mà mình thích."

Lộ Vân Phàm vui mừng, nói lớn tiếng: "Thật? Cậu nguyện ý đi Bắc Kinh sao? Vậy là tốt nhất! Cậu nhanh nhanh một chút, mấy ngày nữa phải điền nguyện vọng rồi, mình cũng giúp cậu kiểm tra xem có chỗ nào thích hợp. Với thành tích của cậu thì chọn cái gì mà chẳng được."

"Ừ...... Được rồi."

"A! Đúng rồi, mình quên nói với cậu một việc!" Thằng nhóc đột nhiên trở nên hưng phấn, hô to trong điện thoại, "An An, mình có chứng minh thư rồi đấy!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện