Editor: Mẹ Bầu
Trong đầu An Hồng liền xuất hiện cảnh tượng ở trong sa mạc khói thuốc súng nổi lên bốn phía, ở giữa sa mạc nhô lên một cái khách sạn nhỏ xây gạch mộc, không khỏi cũng nở nụ cười. Cô lại cùng Lộ Vân Phàm thao thao bất tuyệt nói thêm vài câu, càng ngày càng tán gẫu nói những chuyện không đâu, càng ngày càng giống như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng lại luyến tiếc không nỡ để điện thoại xuống.
Thẳng đến khi điện thoại di động ở bên tai bắt đầu nóng lên, âm thanh "tút tút" báo hiệu lượng điện trong điện thoại của cô đã không đủ, An Hồng mới buông điện thoại xuống vẻ lưu luyến không rời.
"Ừm, em đi ngủ sớm một chút đi, đã rất trễ rồi! An An, anh yêu em! Chúc ngủ ngon!" Giọng nói mang đầy sự dịu dàng ấm áp của Lộ Vân Phàm đã làm cho trái tim của An Hồng tựa như nhũn ra. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Cô cong môi lên cười: "Ngủ ngon, Lộ Vân Phàm."
Chẳng qua là ba chữ này, cô vẫn mắc ngạnh ở trong cổ như cũ, không thể nói nên lời.
Lộ Vân Phàm cúp điện thoại, phải thật lâu sau anh mới phát hiện ra mình vẫn luôn luôn cười như vậy. Đã có bao nhiêu lâu rồi anh chưa từng cười như vậy? Lộ Vân Phàm lắc đầu, lại đốt lên một điếu thuốc, tựa lưng vào trên thành giường, bắt đầu ngẩn người.
Trong lòng anh chậm rãi hiện lên bộ dạng người phụ nữ kia. Anh nhìn vào một cái gối đầu khác ở bên người. Trên mặt gối vẫn còn vương mấy sợi tóc dài của cô nắm ở đó. Đêm hôm trước, cô đã nằm ngủ ở trên chiếc gối này, cô đã ngủ ở trong lòng anh, cô mặc chiếc áo T-shirt rộng rãi của anh, để lộ hai bắp chân dài đi tới đi lui ở trong cái nhà này.
Anh nhớ tới mái tóc thật dài của cô, buông xõa lòa xòa ở trên vai, trên mặt cô lộ biểu tình có chút mơ hồ. Trông thật không giống một chút nào với bộ dáng của một phó phòng giỏi giang sắc bén ở trong công ty nữa.
Nhưng đây mới chính là An An của anh, đã nhiều năm như vậy, cô cũng không hề thay đổi.
Nhưng mà, luôn có cái gì đó biến đổi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhưng là cái gì thì chính bản thân Lộ Vân Phàm cũng không thể nói rõ ra được.
Cả đêm hôm đó, An Hồng đã ngủ thẳng một giấc không tệ. Mãi cho đến sáu giờ sáng hôm sau cô mới tỉnh lại. Một giấc ngủ chất lượng như vậy khiến cho cô thấy vừa lòng. An Hồng rời giường rửa mặt trang điểm xong, cô đi ra quán ăn sáng bên ngoài tiểu khu để ăn bữa sáng, sau đó lái xe đi đến công ty.
Hơn một tuần lễ không đi làm, vừa vào đến văn phòng, An Hồng liền nhìn thấy trên bàn làm việc của mình chất đống một đống lớn các đơn hàng chi trả cùng các tài liệu cần cô ký tên. An Hồng đại khái nhìn lướt qua. Chợt phát hiện ra Vương Mẫn Thanh ở bộ phận nghiệp vụ đã đến rồi, liền vội vàng mang tài liệu giải đáp nghi vấn dự thầu thiết kế tòa Cao ốc cùng máy ghi âm giao cho anh.
Vương Mẫn Thanh lấy đến lấy mấy thứ này, sắc mặt có chút cổ quái, sau khi nói cám ơn liền không nói cái gì nữa. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. An Hồng vốn định trao đổi lại cùng anh vài câu về vấn đề đã phát hiện được tại hiện trường khi khảo sát, nhưng thấy anh cũng không có gì cảm thấy hứng thú lắm, liền dứt khoát đóng miệng.
Cả một buổi sáng sau khi đã trải qua hết bận rộn, An Hồng liền gửi một tin nhắn đến cho Lộ Vân Phàm, hỏi xưm chân của anh có đau hay không. Lộ Vân Phàm trả lời hoàn hảo, bảo cô không cần phải lo lắng, An Hồng xem di động, trong lòng mới hơi hơi ổn định lại.
Sau bữa cơm trưa, cô nhận được điện thoại của Triệu Đức Sinh.
Bọn họ cũng đã hai ba tuần lễ không có liên hệ gì với nhau rồi. An Hồng đột nhiên cảm thấy Triệu Đức Sinh trở nên thật xa lạ.
"Lưu Diễm nói với anh rằng kỳ nghỉ đông em đi về thành phố J để tảo mộ, cho nên anh liền không điện thoại cho em. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn An Hồng, chuyện lần trước, anh thực xin lỗi."
Nghe thấy lời xin lỗi của anh, có trong nháy mắt An Hồng cảm thấy mê mang. Cô ngẫm nghĩ một lát thì mới nhớ tới lần hai người đãliên lạc với nhau một lần cuối cùng trước đây, hình như là Triệu Đức Sinh đến cửa Phong Nguyên để tìm cô, nhưng đã bị cô cự tuyệt thì phải.
An Hồng nghĩ nghĩ, sau đó hạ quyết tâm nói: "Không có gì! Đúng rồi, chừng nào thì anh có thời gian rảnh, em nghĩ muốn gặp anh một chút, em có chút chuyện muốn nói với anh!"
"Đêm nay anh phải tăng ca rồi, tối ngày mai như thế nào?"
"Có thể."
"Vậy thì ngày mai em không cần phải lái xe, tan việc anh tới đón em!."
"Không cần đâu, anh cứ hẹn địa phương đi, em tự mình đi đến."
"Cũng được, vậy thì đến quán món cay Tứ Xuyên ở gần nhà em đi! Chúng ta sẽ cùng đi đến quán đó."
"Được rồi, sáu giờ rưỡi anh chờ em ở đó đi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Hồng thở ra một hơi. Ngày mai, cô có thể kết thúc quan hệ tình nhân cùng với Triệu Đức Sinh rồi. Điều này làm cho cô cảm thấy thoải mái, chính là, sẽ không tránh được chuyện bị Lưu Diễm oán trách. Cô vừa thông suốt, bất quá, nghĩ đến người đàn ông ở phương xa kia, trong lòng An Hồng liền thấy ngọt ngào.
Cô suy nghĩ đến từng cái từng cái vấn đề cần phải giải quyết. Vấn đề muốn giải quyết từng cái từng cái, sau khi làm xong bước đầu tiên, kế tiếp đó, cô sẽ lo lắng đến chuyện từ chức.
"Quản lý An, quản lý An." Tiểu Cầm cầm tài liệu đứng ở trước mặt cô, nghi ngờ nhìn phản ứng của cô, sau đó nhìn gò má ửng hồng của An Hồng, "Cái này… cần chị ký tên."
"A, được rồi." An Hồng nhìn nhìn tài liệu, ký một chữ, sau đó hỏi: "Cái này còn cần phải có cả Tổng giám đốc Tân ký tên nữa phải không?"
"Đúng vậy ạ"
"Anh ấy đang văn phòng phải không?"
"Vâng!"
"Vậy cô hãy đưa nó cho tôi, tôi sẽ mang đến đó để giao cho anh ấy."
"Vâng, cám ơn chị."
An Hồng cầm lấy tài liệu, đi đến văn phòng của Tân Duy. Cô đã nghĩ rồi, sớm muộn gì thì cũng đều phải nói, không bằng cô sẽ nói chuyện cùng với Tân Duy sớm hơn một chút, như vậy buổi tối đỡ phải bị người nào đó ở trong điện thoại đề ra nghi vấn.
Tân Duy vẫn còn đang nghỉ trưa, thấy An Hồng gõ cửa, anh gật đầu nói: "Vào đi."
An Hồng đóng cửa lại, khi cô ngồi xuống đối diện với anh, liền giao tập tài liệu kia cho anh. Tân Duy nhận lấy nhìn nhìn một chút liền ký một chữ xuống dưới. Sau đó anh ngước mặt lên nhìn An Hồng một cái, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Lãnh đạo." An Hồng tận lực làm một tư thái tự nhiên, ngữ điệu bình thản, "Em…em muốn thương lượng với anh một chuyện!"
"Nói đi." Tân Duy miễn cưỡng dựa người vào ở trên ghế xoay. Đối với vị đệ tử đắc ý một tay anh cất nhắc lên này, từ trước đến nay anh luôn thả lỏng.
"Lãnh đạo, em nghĩ muốn từ chức!" An Hồng trực tiếp mở miệng, đối với việc Tân Duy sẽ xuất hiện phản ứng thế nào, cô đã làm xong các kiểu tư tưởng chuẩn bị rồi.
Quả nhiên, Tân Duy ngây ngẩn cả người, anh ngồi thẳng thân thể dậy, hỏi lại vẻ không thể tin được: "Cái gì?"
"Em nghĩ muốn từ chức!" An Hồng lại lặp lại một lần nữa. Thậm chí trên mặt cô còn mang một ý cười.
"An Hồng, em đùa giỡn cái gì vậy? Có công ty săn đầu người đến lựa chọn em hay sao? Cho em lương một năm được bao nhiêu? Ba mươi vạn à?"
"Chuyện không phải là như thế! Lại nói, giá của em làm sao có thể đến mức nhiều tiền như vậy được." An Hồng nghĩ thật sự nếu có thật như vậy thì tốt quá, cô đã sớm đi rồi.
"Năm ngoái em được cầm bao nhiêu tiền? Thất thất bát bát cũng phải đến mười bảy mười tám vạn đi, vẫn không vừa lòng sao? Có gì không vừa lòng em cứ nêu ra, anh sẽ đi nói với Lão Ngũ giúp em!"
"Không phải không phải như vậy! Không hề có sự liên quan đến lãnh đạo hay sự đãi ngộ, là vè bản thân em có chút việc."
"Chuyện gì mà quan trọng đến như vậy! Đến cả công việc cũng không cần nữa?" Tân Duy có chút tức giận. Tiết Thanh Minh hàng năm An Hồng đều sẽ nghỉ lễ, anh đều có thể lý giải được. Thế nhưng mà lần này, sau kỳ nghỉ lễ trở về, ngày đầu tiên đi làm cô liền đưa ra ý kiến xin từ chức, buộc lòng Tân Duy phải suy nghĩ theo phương diện không tốt.
"An Hồng, có phải là có đồng nghiệp đã đồng hành đến gây sự gì với em hay không? Anh nói cho em biết, sự đãi ngộ của Phong Nguyên tuy không tính là tốt nhất, nhưng ở thành phố T này cũng không phải là không khác biệt. Em đó, một phụ nữ đã hai mươi tám tuổi rồi, không kết hôn không muốn đứa nhỏ, đổi công tác như vậy liệu có thích hợp hay không? Đi đến đơn vị nào sẽ cho em mức lương hàng năm
cỡ từ mười vạn trở lên như vậy chứ? Em nghĩ muốn sẽ làm lại từ đầu hay sao. Em đừng có nghe những đơn vị khác lừa dối, họ đều là lừa em đấy thôi!"
"Ai dà, lãnh đạo à, thực sự là không có liên quan gì đến chế độ đãi ngộ hết. Em cứ nói thẳng với anh luôn, em dự định trở lại quê nhà rồi."
"Về lại quê nhà? Về thành phố J?"
"Vâng."
"Rồi đi làm thế nào? Nhà cửa của em ở chỗ đó chẳng phải là đều đã bán rồi hay sao?"
"Em có bạn trai."
". . ." Tân Duy choáng váng, nâng cao âm lượng giọng nói: "An Hồng em là đang đùa bỡn anh có phải hay không? Bạn trai của em trong thời gian qua chẳng phải là cái người mang họ Triệu đó hay sao, anh ta chính là cái người vẫn thường tới đón em đó sao?"
"Chia tay rồi!"
" Chia tay rồi? Chia tay từ khi nào vậy?"
"Lãnh đạo à, anh tự nhiên trở nên bát quái như vậy từ khi nào vậy? Em đã nói với anh là, em có bạn trai ở thành phố J kia mà!"
"Em vừa trở về quê thời gian mới được có vài ngày? Em em em..." Tân Duy không làm thế nào để phản ứng kịp: "Em không nên đi học cái việc cưới chui như những người trẻ tuổi nhà người ta làm cái gì Ngươi có…"
"Có cái gì kia?" An Hồng không hiểu.
Tân Duy dùng đôi mắt ngắm nghía cái bụng của cô.
"Không có!" An Hồng tức giận, "Lãnh đạo! Tóm lại là em muốn từ chức, thủ tục nên làm cái gì thì làm. Về đơn từ chức thì vào buổi chiều em sẽ đánh để nộp cho anh. Đương nhiên là em sẽ không đi ngay lập tức, em vẫn có thể tiếp nhận công tác, một mực đợi đến sau khi tòa Cao ốc Sáng Ý mở thầu."
"Cao ốc Sáng Ý?" Tân Duy lại bối rối thêm một lần nữa, "Cao ốc Sáng Ý kia thì có liên quan gì đến em kia chứ? Đó là hạng mục của bộ phận của Vương Mẫn Thanh kia mà? Em. . . An Hồng! Không phải là em đang có dây dưa với Lộ Vân Phàm của Vũ Hoa đó chứ?"
Liên tưởng đến sự cổ quái của hành trình lần đến Du Thái Hoa ngày đó, còn có một lần đến dự thầu ở thành phố thành phố J lần trước, trong đầu của Tân Duy cũng bị cái ý tưởng điên cuồng kia xuất hiện, lập tức liền thấy phát hoảng.
An Hồng đầu đầy hắc tuyến rồi. Cô cảm thấy đau buồn khi chợt phát hiện ra mình thật sự đúng như lời của Lộ Vân Phàm đã nói, trưởng thành nhưng đầu óc không trưởng thành nhiều thêm một ít.
Mắt thấy lúc này nếu càng tô thì lại càng đen, An Hồng liền thừa nhận rõ ràng: "Vâng, em và Lộ Vân Phàm đã yêu đương rồi."
Tân Duy cả kinh, cằm đã như sắp sửa bị rơi xuống rồi. Tuy rằng khi Lộ Vân Phàm đến thành phố T để khảo sát thì cũng có cái gì đó cổ cổ quái quái, anh trao đổi cùng với An Hồng cũng luôn luôn có một loại không khí quỷ dị, nhưng anh luôn luôn lý giải thành, chẳng qua là Lộ tổng sắc dục hun tâm (*), anh ta thèm nhỏ dãi đối với sự mĩ miều của An Hồng mà thôi. Vậy mà, hiện thời đây là cái tình huống gì vậy, An Hồng lại yêu đương cùng với thiếu gia chủ nhân Lộ Vân Phàm của tập đoàn Vũ Hoa rồi hả?
(*) Sắc dục hun tâm: Sắc dục là lòng thương yêu giữa trai và gái bao gồm tình yêu và tình dục. Trong đoạn văn ý muốn nói dục vọng đã lấn át cả lý trí
Tân Duy cầm lấy cái cốc ở trên bàn uống một ngụm trà, ổn định lại tinh thần, nhẹ nhàng hỏi lại: "Thật sự sao?"
"Thật sự!" An Hồng gật đầu, đưa ra một câu trả lời khẳng định.
Tân Duy trầm tư một lát rồi nói: "Anh đã biết rồi, về thủ tục thì em cũng đừng làm vội. Về chuyện này, anh muốn nói chuyện trước cùng với Lão Ngũ một chút đã."
"Lãnh đạo, có thể không nói về chuyện ày được hay không?" An Hồng nhìn lại anh, "Em biết là anh lo lắng đến cuộc dự thầu kia. Bất quá anh cứ yên tâm, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì, Lộ Vân Phàm cũng đã nói với em, anh ấy biết chúng ta vì cuộc dự thầu này mà đã phải làm rất nhiều công việc. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chính là chúng ta trúng thầu. Chuyện này, em thật sự không muốn để cho người khác biết được."
Tân Duy có chút khó khăn, anh hạ giọng nói: "Phải gạt Lão Ngũ sao? Chỉ có em biết anh biết?"
"Vâng! An Hồng gật đầu.
Tân Duy đối với cô mà nói, cũng vừa là thầy, vừa là bạn, cũng vừa là đàn anh. Khi cô tới công ty thì anh vừa mới được tự lập, còn phi thường trẻ tuổi. Cả hai người vài năm qua vẫn luôn phối hợp hiệp trợ lẫn nhau, chung quy so với các đồng nghiệp bình thường hoặc cấp trên coi như càng thêm có chút tình hữu nghị. thâm hậu hơn.
"An Hồng, hạng mục này lớn đến mức độ nào, em có biết không? Nếu như có xảy ra chút vấn đề, anh sợ rằng anh sẽ không đảm đương nổi được."
"Em biết rồi, lãnh đạo. Đối với Lộ Vân Phàm kia, em sẽ giải thích, anh ấy có chừng mực. Anh có thể tin em một hồi hay không, đừng tìm Ngũ Tổng nói. Em và Lộ Vân Phàm sẽ khơi thông chuyện này, đến lúc đó có biến đổi gì liền báo cáo cho anh, có được không?"
Tân Duy đắn đo một lát, rốt cục liền gật đầu đồng ý.
"Đơn từ chức em vẫn phải là gửi lên. Nếu người khác hỏi, em cứ nói chuẩn bị trở về quê nhà để phát triển, những cái khác không cần phải nói thêm nữa."
"Cảm ơn lãnh đạo!" An Hồng cười rộ lên, nghĩ buổi tối người nào đó hỏi chuyện này, cô có thể trả lời đúng lý hợp tình, trong lòng đã cảm thấy thoải mái.
Quả nhiên, Lộ Vân Phàm đang nghe An Hồng kể rõ nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Tân Duy, thì liền cao hứng cười rộ lên.
Cô đi làm ngày đầu tiên liền đưa ra chuyện này như vậy, quả thực là anh cũng không hề nghĩ tới. Anh vốn cho rằng, người có tính nết nóng nảy giống như An Hồng, dù sao cũng phải mất vài ngày. Trước còn phải tích đã những công việc hoàn thành tiếp đó lại tìm một cơ hội mới để đàm phán cùng Tân Duy.
Lộ Vân Phàm thừa nhận, động tác hành động của An Hồng rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của anh, đương nhiên, cũng làm anh vạn phần kinh hỉ (vui mừng)
Chỉ là nghĩ đến cô còn phải mất có đến mấy tháng thời gian làm việc tiếp, anh vẫn còn có chút buồn bực: "Em còn phải đợi đến lúc Tòa Cao ốc Sáng Ý mở thầu xong, sau đó mới có thể đi được!"
"Đúng vậy đó, không biết là ai đó đã hoãn cuộc mở thầu từ tháng 4 chuyển sang đến tháng sáu kia đấy."
"Ờ! Anh cũng không biết là ai." Lộ Vân Phàm cười, "Không biết là vì cái gì mà phải làm như vậy đây."
"Đúng như vậy đấy! Anh không biết à, thật là quá ngốc." An Hồng đùa với anh, "Mở thầu lại không thể nói trước, anh cũng chậm rãi ở đó mà chờ đi."
"An An, anh rất nhớ em, mới có một ngày không được nhìn thấy em thôi, mà nah đã cảm thấy quá dài."
An Hồng nở nụ cười, nói: "Trước đây anh còn có nhiều năm không gặp em như vậy, còn không phải đã tới rồi sao."
"Không phải giống như vậy." Anh nghĩ nghĩ, rồi cũng không nói thêm gì đi nữa, còn nói, "Cuối tuần này anh phải đi công tác ở Nghiễm Châu rồi, khoảng cuối tuần, anh sẽ đi qua chỗ của ngươi em!"
"Em tự đi lại là được rồi." An Hồng nhẹ giọng nói, "Hiếm khi có được thời gian như vậy. anh cứ nghỉ ngơi một chút, buổi tối thứ sáu tuần sau em sẽ qua anh."
"Được!" Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường, nghe âm thanh vọng ra từ trong di động, từ từ thở dài, "Còn tới mười một ngày nữa, anh mới lại được nhìn thấy em! An An, thật sự, anh rất nhớ em."