*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
An Hồng quyết định thừa cơ hội này để cùng anh nói chuyện thẳng thắn với anh một chút, không trốn tránh không lùi bước, tựa như hồi hai người còn nhỏ vậy, đơn thuần thẳng tính, coi Hàn Hiểu Quân trở thành người thân thiết nhất của bản thân.
"Hiểu Quân." An Hồng nở nụ cười, "Với em mà nói, anh cũng là một người rất quan trọng. Cho nên, em thật hi vọng anh có thể hạnh phúc. Lúc trước, biết anh cùng với Tần Nguyệt, thật sự là em rất thương tâm khổ sở, nhưng mà em không biết là vì sao! Là bởi vì em thích anh, hay là bởi vì - với em mà nói anh là một người quan trọng với em như thế, bị người bạn tốt nhất của mình đoạt đi như thế, em cũng không thể phân định được rõ ràng! Thật đấy. Nhưng mà hiện tại, em cảm thấy hết thảy đều trôi qua rồi, anh đã cùng với Tần Nguyệt, thì anh nên đối xử thật tốt với cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất tốt, đáng giá để anh quý trọng."
"Anh cùng Tần Nguyệt..." Hàn Hiểu Quân cười khổ một tiếng, "Cũng không phải là tốt đẹp giống như em đã tưởng tượng đâu."
Anh dừng một chút, lại nói tiếp: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Khi ở cùng với cô ấy, anh phải chịu một áp lực rất lớn, cảm thấy rất mệt! Anh cảm thấy anh và cô ấy thật sự chẳng thể thích hợp được với nhau."
"..."
"Anh và cô ấy đã chia tay rồi, em có biết không? Từ mấy tháng trước."
An Hồng gật đầu: "Dì cũng đã nói với em rồi."
"Bất quá sau này, cô ấy lại vẫn làm như khônghề có sự chia tay. Cho dù là anh đi công tác ba tháng, hoàn toàn không liên hệ gì với cô ấy! Sau khi trở về, cô lại vẫn tìm đến anh, khóc lóc cầu xin anh tha thứ. Công việc của anh phải chịu áp lực rất lớn, ở công trường có khi gần như là không có ngày nghỉ. Mỗi ngày trừ bỏ ngủ ăn cơm hay là đi làm việc, khi về đến nhà, còn phải đối mặt với cô ấy, anh thật sự cảm thấy rất mệt."
An Hồng đột nhiên hiểu ra, Hàn Hiểu Quân là đang nói hết! Có lẽ, anh căn bản tìm không thấy một nơi để nói ra cho hết. Nếu như anh nói cho mẹ Hàn nghe, thì chỉ biết đổi lấy một câu nói của mẹ Hàn: Xứng đáng! Ai bảo con muốn cùng với cô ta.
Cho nên, hiện tại Hàn Hiểu Quân, thả lỏng người, ngồi tựa vào chỗ tựa lưng trên ghế ngồi, hơi ngẩng mặt lên, xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về phía phương xa. Dường như anh tìm về thời kì còn thiếu niên, thời gian đang cùng ở chung với An Hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói một câu: "A Hồng, có lẽ bây giờ anh còn không thích hợp với chuyện yêu đương. Công tác của anh
mang tính chất quyết định, anh không thể có nhiều thời gian hơn để cùng với bạn gái, đổi lại bất cứ là ai, cũng đều sẽ có oán giận đối với anh."
Anh chỉ mới có 22 tuổi, lần đầu trải qua chức vụ trách nhiệm, có tràn đầy tâm chí mạnh mẽ, An Hồng cảm giác mình có thể hiểu được anh, nói: "Anh có thể nói chuyện thẳng thắn với Tần Nguyệt kia mà, cô ấy cũng không phải là người không phân rõ chuyện phải trái."
"Các em cũng đều còn là học sinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Chỉ có em là không biết, mỗi ngày cô ấy đều gửi tin nhắn cho anh không hề gián đoạn. Số tin nhắn cô ấy gửi cho anh trong một tháng tính ra có đến 2000 tin, nhưng cũng vẫn không đủ đối với cô ấy! Em có thể tưởng tượng được không?"
An Hồng có chút giật mình. Cô thực sự không thể tưởng tượng được rằng, nói đến chuyện luyến ái Tần Nguyệt lại điên cuồng tới mức thái quá như vậy.
Hàn Hiểu Quân lại trầm mặc một hồi. Đột nhiên anh lại cho xe rời đi một lần nữa, cười nói: "Thôi, không nói đến những chuyện này nữa! Đã lâu rồi không gặp mặt em, giờ vừa thấy mặt lại đi nói với em những chuyện không đâu như vậy, khẳng định là em cảm thấy anh thật dông dài, phiền chán, đúng hay không?"
"Không đâu." An Hồng nhìn xe một lần nữa được lái vào làn xe ô tô, nói, "Vậy anh định xử lý chuyện này như thế nào đây? Hiểu Quân."
"Anh nghĩ muốn chia tay cùng cô ấy, thật sự đó!" Ngữ khí của Hàn Hiểu Quân trầm thấp, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Hẳn là sẽ nhanh thôi.Anh cảm thấy anh và cô ấy thật sự không thích hợp với nhau. Còn tiếp tục kéo như vậy nữa, chính là lãng phí thời gian của cả hai người."
"..."
Hàn Hiểu Quân đưa An Hồng đến dưới lầu, trước khi chia tay, anh lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô một lần nữa, cười nói: "Về sau phải thường xuyên liên hệ với anh nhé! Anh là anh trai của em mà. Em trưởng thành liền không cần đến anh nữa phải không? Có phải là em lo lắng nếu có anh ở đây, thì em sẽ không tìm được bạn trai hay không?"
"Nào có! Rõ ràng là do anh không liên hệ với em mà."
"Anh không dám gọi điện thoại cho em, cũng không dám đi tìm gặp em." Hàn Hiểu Quân cúi đầu, khép mắt lại nói, "Anh sợ phải nghe thấy giọng nói lãnh