Tiểu Mễ sang nhà Ngụy Thành nhìn đống đồ trước cửa cô ngơ người ra, toàn là những đồ không cần thiết cậu ta đang muốn mình mệt chết đấy à.
Cố Ngụy Thành cười tươi chỉ tay về phía đống đồ ánh mắt cần sự giúp đỡ.
"Cậu tính để người đang bị thương xách đống này sao."
Tiểu Mễ cười "hì" rồi tiến lại, chiếc vali cũng phải nặng hơn cô mấy cân.
Cố Ngụy Thành đi phía sau cổ vũ khích lệ, cô chỉ biết tức giận trong lòng nếu không phải cậu ta bị thương thì mình đã xiết cổ cậu ta lâu rồi.
Từng chiếc vali được đưa vào trong, Cố Ngụy Thành ở phòng đối diện Tiểu Mễ, mẹ cô đã dọn dẹp phòng đó trước thỉnh cầu của Tiểu Mễ.
"Con không muốn ngủ chung đâu, mẹ có thể dọn phòng chống kia được mà."
Mẹ Tiểu Mễ đã thỏa hiệp, trong bữa cơm, bà gắp thức ăn cho Ngụy Thành.
Anh ngại ngùng chỉ tay vào phía Tiểu Mễ đang ăn một cách ngon lành.
"Cậu qua đây đút cho tôi ăn đi."
Miếng thịt trên đũa rơi ra, Tiểu Mễ đặt mạnh bát xuống bàn, ánh mắt tức giận nói:
"Cậu không có tay à."
Ngụy Thành dơ chiếc tay đang băng bó của mình lên, vẻ mặt đầy đáng thương.
Anh không thuận tay trái, cô bất lực bưng bát cơm của mình sang ngồi cạnh anh.
Mẹ Tiểu Mễ bật cười, đứng dậy rời đi.
"Các con cứ ăn tự nhiên, mẹ còn có việc phải đi trước."
Tiểu Mễ đưa tay ra kéo bà lại cầu xin hãy giúp con, bà lắc cắc rồi khẽ đặt tay cô lên bàn.
Cố Ngụy Thành cười tủm tỉm, anh chỉ tay vào từng món để cô gắp.
Tiểu Mễ nhẫn nhịn nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành đang hưởng thụ.
"Tôi còn chưa được ăn lo mà phải ngồi đây chăm sóc cậu."
Cố Ngụy Thành khẽ cười:
"Cậu cứ tự nhiên ăn đi."
Tiểu Mễ tròn mắt nhìn anh, nhà cô mà còn phải tự nhiên.
Ăn xong cô thu dọn bát đũa, Ngụy Thành vẫn ngồi im trên bàn đang trầm tư suy diễn gì đó.
Cô quát lớn:
"Cậu không có chân đi về phòng đấy hả."
Cố Ngụy Thành lắc đầu chỉ tay vào phòng tắm, Tiểu Mễ càng thêm tức giận nhưng tay đang bị thương cô thở dài một tiếng.
"Nhẹ thôi, cậu có nghe thấy gì không."
Trong phòng tắm, Tiểu Mễ bịt mắt lại bằng chiếc khăn, Cố Ngụy Thành bị cô kì cọ cho đến đỏ ửng hết cả người.
Anh sợ hãi cậu ấy đang trả thù mình đấy hả.
Bầu không khí mập mờ, tai Tiểu Mễ bỗng đỏ lên.
Cố Ngụy Thành mặc lại quần áo nhìn Tiểu Mễ như thế anh bật cười.
"Cậu đang nhĩ lung tung gì đúng không."
Tiểu Mễ vội giải thích không phải, anh không nhịn được cười kéo tay cô ra ngoài, cởi chiếc khăn ra.
Hai người đứng sát nhau, Cố Ngụy Thành cảm nhận được cả hơi thở của Tiểu Mễ, anh ngại ngùng vội quay mặt đi.
Tiếng than vãn của Tiểu Mễ vang lên:
"Sao tôi phải sấy tóc cho cậu thế nhỉ."
Cố Ngụy Thành ngồi im nghe cô nói, trong đầu anh chỉ toàn là bình bóng khi hai người đứng cạnh nhau, tim anh như muốn rụng ra vậy.
Tiểu Mễ nói một tràng nhưng không nghe thấy lời đáp nào của anh, cô lo lắng ngồi xuống ghế dơ tay lên trán.
"Không bị sốt."
"Cậu đang làm gì vậy, tóc tôi chưa khô