Ngụy Thành đưa Tiểu Mễ về đến nhà, tư thế ban đầu vẫn giữ nguyên như vậy.
Cô ngượng tím mặt vỗ nhẹ vào ngực anh.
“Cố Ngụy Thành anh mau cho em xuống đi.”
Anh cười nhẹ, tiếng mở cửa vang lên.
Bước vào trong một ánh đèn sáng lóe lên, có cả tiếng ti vi.
Ngụy Thành đứng đơ tại chỗ, Tiểu Mễ có dự cảm chẳng lành mở mắt ra, nhìn hai mẹ đang chăm chăm nhìn hai người.
“Má ơi…cứu con, à không nhảy xuống trước đã.”
Tiểu Mễ buông tay ra nhảy xuống, hai người đứng lép về phía nhau như vừa làm sai chuyện gì đó.
Ngụy Gia cười lớn, đặt miếng bánh đang cắn dở trên bàn tiến lại về phía anh trai.
“Hai người đang muốn cho cả đại gia đình ăn cơm chóa đứng không.”
Nụ cười nở toe toét trên miệng thằng bé, mẹ An vội tiến lại bế Ngụy Gia lên ánh mắt không kiềm được sự vui mừng.
“Nào hai đứa mau vào ăn cơm đi.”
Ngụy Thành cười nhẹ nắm bàn tau đang run cầm cập của Tiểu Mễ lên.
“Em sợ gì vậy, chúng ta cũng công khai rồi mà.”
Tiểu Mễ cười nhẹ, dù thế nhưng cảm giác cứ là lạ sao ấy, cô vẫn chưa quen khi có sự xuất hiện đột ngột của hai mẹ.
Trong bữa cơm, mặt hai người nặng lại, tiếng cười từ hai mẹ vang khắp cả căn nhà.
Tiến triển càng lúc càng nhanh, mẹ Tiểu Mễ tươi cười nói.
“Khi nào hai đứa có dự kết hôn.”
Miếng thịt trên đũa Tiểu Mễ rơi xuống, cô nghẹn cả miếng cơm.
Ngụy Thành thì ngược lại, anh vui vẻ đáp lại.
“Đợi cô ấy đi thực tập con sẽ đưa cô ấy vô chòng.”
Hai mẹ nhận được câu trả lời vừa ý, tiếng cười cũng càng lớn thêm.
Ngụy Gia ngắm nhìn cặp đôi đang rải đống cẩu lương ăn đến phát ngán.
“Mama, tối nay con ngủ với anh Ngụy Thành.”
Bà cười tươi đáp lại.
“Ư được chứ.”
Một giấc ngủ ngon lành, một bàn tay ốm áp ôm lấy em Tiểu Mễ.
Một sự ấm áp tỏa khắp cơ thể, cô giật mình quay lại nhìn.
“Cố Ngụy Thành hai mẹ còn đang ở nhà đấy.”
Ngụy Thành dụi dụi vào lưng Tiểu Mễ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Mẹ anh đưa bác đi mua đồ ăn sáng còn chán mới về.”
Tiểu Mễ thở phào, xoa nhẹ đầu anh nhưng niềm vui chưa được lâu, cánh cửa mở ra.
Ngụy Gia khẽ dụi mắt mình, than vãn.
“Anh Ngụy Thành mau đi pha sữa cho em.”
Ngụy Thành nín cười, đứng bật dậy bé thằng nhóc không mời mà đến đi ra ngoài.
Tiều Mễ trong phòng bật cười.
Đến trường, An Đoàn thấy hai người đang bước đến vội chạy đến báo tin vui.
“Đội trưởng, thầy hiệu trưởng đồng ý rồi.”
Sự vui mừng ấy lan ra khắp sân bóng, Ngụy Thành đã dự liệu được trước anh chỉ cười nhẹ.
An Đoàn vội nói:
“Thầy có bảo anh đến phòng nói về kế hoạch thi đấu.”
Ngụy Thành không vui mà rời đi, Tiểu Mễ cảm thấy mỗi lần anh nghe thấy chữ hiệu trưởng vẻ mặt liền thay đổi.
Y Y chạy đến kéo tay cô đi sân bóng.
“Mau lên nào, lát cậu ấy sẽ quay về thôi.”
Ngụy Thành đi đến phòng hiệu trưởng, anh không gõ cửa mà bước thẳng vào.
Ánh mắt lườm hai người quần áo đang xộc xệch, cô