Trận đấu cũng bắt đầu diễn ra, từng động tác dứt khoát của Jsa dồn dập vào Tiểu Mễ.
Cô cố tránh né để đối phương không ghi điểm, nhưng suy luận dễ dàng ấy đã bị Jsa nắm thóp.
“Cô bé đến lúc tôi cho cô nếm trải sự đời rồi.”
Tiểu Mễ cười mỉm, Jsa sững người trước nụ cười đó của Tiểu Mễ.
Nhưng sự nghi ngờ không kéo dài, bầu không khí chú ý đến từng cử chỉ của hai người.
“Quán quân Jsa chắc chắn sẽ thắng thôi.”
Điểm số Jsa đã vượt Tiểu Mễ khá lớn, Ngụy Thành cùng đồng đội đến cổ vũ Tiểu Mễ.
Y Y nhìn bảng điểm có chút sợ hãi.
“Cậu ấy có thể thắng được không.”
Ngụy Thành cười nhẹ, ánh mắt đầy mong chờ.
Tiểu Mễ nhìn thấy anh đã đến cô đứng dậy, đến lúc bản thân phản công lại rồi.
Trong lúc Jsa ra đòn cô đã đọc thấu tâm pháp, ánh mắt kiên định.
“Em xin lỗi nhưng chị không thế thắng em được đâu.”
Từng cú đá liên hoàn vào điểm yếu Jsa, cô ta sững người động tác quá nhanh.
Đưa ra phòng thủ nhưng đều bị hóa giải.
Điểm số dần ngang bằng, Jsa tái mặt đi, cô ta cố tìm cách hóa giải.
“Sao có thể, phải mau tìm cách nếu không sẽ làm trò cười mất.”
Y Y thấy trận đấu đang nghiêng về phía Tiểu Mễ, sự vui mừng đã quay trở lại.
“Chị em của tôi cố lên.”
Tiếng la hét làm đội thầy Lưu có thêm tinh thần, sự cổ vũ lịch liệt ấy làm Tiểu Mễ có thêm động lực.
“Dù cách xa nhưng chắc chắn có thể thắng.”
Tiếng còi của trọng tài thông báo hết giờ, trận đấu đã kết thúc.
Ông nhìn vào kết quả tròn mắt, lần đầu đây đúng là lần đầu.
“Xin chúc mừng cầu thủ Lê Tiểu Mễ vào vòng trong.”
Tiếng la hét vui mừng vang lớn lên, thầy Lưu cũng đứng lên vỗ tay chúc mừng.
Trái ngược lại, Nhã Nhi vẻ mặt đầy khó tin.
Jsa khụy xuống sàn, ánh mắt đầy thẫn thờ.
Tiểu Mễ tiến lại đưa tay về phía trước mặt Jsa.
Jsa khó tin đưa tay đáp lại, nụ cười nhẹ.
Khán đài sân tản đi, Tiểu Mễ vội chạy về phía thầy Lưu, vui vẻ nhìn ông.
“Thầy nghĩ sao về biểu hiện hôm nay.”
Ông hừm một tiếng tặng cô một like, Tiểu Mễ nhận được câu nói như ý cúi chào tạm biệt rồi chạy về phía đó không xa.
Một bóng người đang nhìn cô trìu mến, anh xoa đầu cô nhẹ nhàng khen ngợi.
Tiếng vỗ tay của các thành viên tán thưởng cho Tiểu Mễ.
Sự náo nhiệt gây sự chú ý đến Jsa, cô ta thấy Ngụy Thành đang cười tươi có phần bất ngờ.
“Gặp lại cậu không ngờ lại thấy nụ cười của cậu.”
Jsa thấy sự ngọt ngào với Tiểu Mễ như hiểu ra.
“Cô bé đó là tình đầu của cậu sao Ngụy Thành.”
Bước ra ngoài, tiếng cười nói vui vẻ vang lên, đám người bỗng khựng lại.
Bóng người Jsa đang dựa vào cây đa to gần đó.
Tiểu Mễ sững người, chị ấy đứng đó để đợi ai vậy.
Thấy Ngụy Thành chị ta nhanh chóng chạy đến, ánh mắt đầy vui vẻ.
“Cố Ngụy Thành không ngờ chúng ta lại có duyên gặp