Cố Ngụy Nam nhìn người vợ cũ của mình, bà ta đã dạy những gì cho thằng bé mới có 6 tuổi vậy.
Bầu không khí căng thẳng, chỉ toàn là những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhau.
Một tiếng thổi còi của bác bảo vệ vang lên, tiếng chạy càng lúc càng to.
“Giải tán, giải tán.”
Mọi người giật mình quay lại rồi tản ra các phía.
Bà lườm ông ta một cái rồi cảnh cáo.
“Ông đừng nghĩ có thể cướp được bé ra khỏi tay tôi.”
Nói xong mọi người đi vào trong nhà để mình Cố Ngụy Nam ở đó.
Ông ta bật cười, nụ cười quỷ dị như đã suy tính ra điều gì đó.
“Được thôi, để xem người chiến thắng cuối cùng là ai.”
Ông ta lên xe rồi rời đi.
Vào trong nhà bà thở phào một tiếng rồi đặt Gia Gia xuống chiếc ghế cạnh đó.
Cậu bé hiểu ra việc làm lúc chiều của mình đã khiến mọi người lo lắng.
“Mẹ, các anh chị yên tâm đi con sẽ tránh xa ông ta ra.”
Tiểu Mễ sững người, cô xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ, ánh mắt hiền từ nói:
“Lần sau đừng làm thế nữa nhá, em có biết mọi người sợ lắm không.”
Gia Gia mỉm cười rồi gật đầu, người cha vô lương tâm đó có cho em cũng không cần.
Bầu không khí như được xoa dịu, cả nhà lại bắt đầu với công việc bình thường.
Sáng hôm sau, bốn người rời đi, Gia Gia nhìn theo chiếc xe taxi rời đi lại nhớ đến những lời căn dặn của Ngụy Thành.
“Ông ta đến tìm em nhớ không được cho số điện thoại cũng không được đi theo.”
Gia Gia gật đầu đồng ý, cánh tay bé nhỏ vẫy chào tạm biệt.
Mẹ đứng bên cạnh khẽ cười, thằng bé tuy nhỏ tuổi nhưng có suy nghĩ như người lớn vậy.
Đến thành đô, buổi đầu tiên trong kì nghỉ lễ đã phải tiếp tục chuẩn bị cho thi đấu.
Trước phòng tập, Ngụy Thành lạnh lùng thông báo tin mới cho cả đội.
Sự hào hứng của các thành viên làm anh khá bất ngờ.
“Lát nữa có thành viên mới đến, đừng gây khó dễ đấy.”
Ánh mắt tò mò, phải là cao nhân nào mới lọt vào con mắt xang của cậu ta vậy.
Một tiếng sau, bóng người cao ráo đẹp trai trên vai xách theo balo đi vào trong trường.
Những con mắt ngắm nhìn cậu không ngớt.
“Ui…cậu nam sinh kia đẹp trai quá.”
Tiếng xì xào làm cậu bật cười, nụ cười ấy làm tim của các bạn nữ tan chảy.
“Cậu ấy cười với mình kìa.”
Đến sân bóng, mọi người đang tập chăm chỉ, một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Xin chào.”
Tiếng động như vụt mất, ai lấy cũng đứng đờ ra nhìn, vẻ mặt đầy khó tin.
Trong đầu các thành viên chỉ có một sự hỏi chấm đầy khó hiểu.
An Đoàn tiến lên trước ánh mắt lạnh lùng nói:
“Đàn anh đến lộn địa chỉ không, trường anh ở bên kia đường, đối diện bệnh viện Phúc Xá ạ.”
Một giọng nói quen thuộc từ phía xa vang lên.
“Anh ta là thành viên mới của đội.”
Những con mắt tròn xoe nhìn Nhất Trạch đang đứng trước mặt.
Chuyện hì đang xảy ra thế này sao anh ta lại là thành viên mới của đội.
An Đoàn vội tiến lại chỗ đội trưởng, vẻ mặt không cam tâm.
“Đội trưởng anh ta cho anh ăn bùa mê gì sao, từng là kẻ thù sao giờ lại làm đông đội.”
Ngụy Thành khẽ cười đánh mạnh vào đầu An Đoàn.
“Ai nói từng là đối thủ.”
An Đoàn chợt nhận ra câu nói không suy nghĩ của mình ban đầu.
Đúng là chỉ giao đấu vài lần nhưng chưa thấy tranh chấp gì.
Nhất Trạch cười nhẹ, nhìn mọi người.
“Rất vui được hợp tác, mong chúng ta sẽ luôn hòa thuận.”
Ngụy Thành đưa đồng phục mới cho Nhất Trạch.
Ánh mắt không cam tâm của thành viên trong đội cũng được Ngụy Thành dự liệu từ trước.
Sau giờ giải lao, Yên Á tiến lại hỏi