Sự thân thiết bất chợt đó làm Mễ Mễ có dự cảm không lành.
Vẻ mặt lo lắng của cô khiến Ngụy Thành càng cảnh giác cô Mễ La kia hơn.
“Em đừng bận tâm đ ến ánh mắt mọi người, ai cũng quỹ em mà.”
Tiểu Mễ cười nhạt.
“Nhưng anh không được có tình cảm gì với cậu ấy đó.”
Ngụy Thành nhìn cô say đắm rồi gật đầu nhẹ, anh hôn nên trán cô rồi cầm tay đến phía các thành viên.
An Đoàn vẫn nhí nhố như mọi ngày chạy đến chỗ hai người.
“Lại nữa rồi, cả tháng nay ăn cơm chóa của hai người tôi đây sắp ngán đến tận cổ rồi đấy.”
Tiếng cười vang nên khắp sân bóng, khoảng cách càng ngắn lại.
Mễ La mang một chai nước đến chỗ Học Đông, anh cười trừ nhận lấy rồi đặt qua một bên.
“Lần sau cậu không cần mang nước đến cho mình đâu.”
Mễ La tròn mắt khó hiểu nhìn Học Đông.
“Tớ muốn khoảng cách của chúng ta ngắn lại thôi mà.”
Yên Á ngồi cạnh trừng mắt lên, vẻ mặt không cúi khoác tay Học Đông.
“Này đàn em, Học Đông là anh em tốt của anh đừng nghĩ có thể lấy được trái tim của em ấy.”
Mễ La gật đầu, cô ấy cúi mặt xuống rồi rời đi, vẻ mặt không vui làm mọi người trong sân nhìn chằm chằm vào Yên Á.
Trái ngược lại, Học Đông trong lòng như nở hoa, hình như anh ấy đang ghen.
Cậu cười tủm tỉm ngồi sát lại.
“Anh đang ghen đúng không.”
Yên Á giật mình bỏ tay mình ra khỏi vai Học Đông, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như mọi lần.
“Đừng nghĩ lung tung, anh chỉ giúp em không sa vào lưới tình thôi.”
Một dấu hỏi chấm to đùng hiện lên lên đầu Học Đông, sao câu trước đá câu sau thế.
Yên Á ngượng ngùng viện cớ rời đi.
Bước chân của anh đi một cách vội vàng.
Các thành viên khác sững người, dạo này sư huynh hơi lạ.
Một buổi tập luyện khổ cực kết thúc, Nhất Trạch than thở, qua đây như là đi đánh trận vậy.
Mễ La vẫn kiên trì đi đến đưa nước cho Học Đông, cậu bất lực nói nhỏ.
“Bạn nữ này nhiệt tình quá làm người ta sợ.”
Nhất Trạch hứng hở chạy đến vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn bạn nữ trước mặt.
“Sáng nay cậu đựng trúng tôi đúng không.”
Mễ La xấu hổ quay người đi, cô nhớ lại buổi sáng bị từ chối vì quá xúc động mà chạy vội ra ngoài.
Một cái đập đầu làm trán cô sưng lên.
“Á đau quá.”
Nhất Trạch vội tiến lại đỡ Mễ La lên, ánh mắt xem xét xem có bị thương không.
Anh ta thở dài nhìn vào đồng hồ cúi đầu xin lỗi rồi chạy nhanh đi.
Mễ La ngượng ngùng.
“Lúc sáng cho mình xin lỗi.”
Nhất Trạch cười nhẹ.
“Không sao đâu, cũng do tôi bất cần lên đụng cậu, mà trán cậu đỡ chưa.”
Mễ La sờ lên trán của mình, băng cá nhân ban sáng do cậu ấy dán giúp vẫn còn.
Cô gật đầu, đỡ hơn nhiều rồi.
Học Đông thấy sự thân thiết bất ngờ ấy vui vẻ rời đi, chắc lại trúng tiếng sét ái tình với hắn ta rồi.
Cậu vui vẻ đi trên đường dài, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm về phía trước.
“Là sư huynh.”
Yên