*** Đã đợi mọi người đợi lâu, về lại Nhật, tớ phải lo một số chuyện nên không post truyện được ngay. Thông cảm nhé ;) Chương 21
Máy bay hạ cánh lúc khá trễ, Tưởng Tiểu Mễ lững thững đi phía sau, chân cô chưa khỏi hẳn nên tuỳ ý cô thích đi nhanh hay chậm, người khác có giục cũng vô ích.
Nhậm Ngạn Văn đã phải quay đầu lại không biết bao nhiêu lần, "Tiểu Mễ, đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại nữa, đi mau lên."
Tưởng Tiểu Mễ lý luận, "Coi điện thoại có thể chuyển hướng sự chú ý, không thì đi bước nào đau bước đó, Bắc Kinh lạnh quá, chân con không chịu được."
Dứt lời, cô nàng tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Nhậm Ngạn Văn lắc đầu, sao bà không biết suy nghĩ của con gái, chắc chắn đang nói chuyện với cậu thanh niên kia, khi nào khai giảng, bà nhất định sẽ tịch thu điện thoại, cứ thế này hoài sao được? Sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.
Tưởng Tiểu Mễ đang đợi tin nhắn của Quý Vân Phi, bây giờ đã mười giờ rưỡi, cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn. Cô không biết nói gì với cậu, đành gửi một hình động cho cậu. Đó là hình một con mèo đang cào một con chó, và con chó đó bị ức hiếp rất đáng thương. Hình động này là cô nhờ anh họ làm riêng cho mình đấy, anh họ còn đòi cô 200 tệ tiền công nữa, hôm nào cô nhất định lừa anh ấy trả lại cho cô gấp đôi mới được.
Ảnh động đã được gửi đi, nhưng Quý Vân Phi vẫn không trả lời, Tưởng Tiểu Mễ bèn cất điện thoại vào túi quần, sau đó mới mau chóng đuổi theo mẹ.
Người tới đón hai mẹ con hôm nay là tài xế của ba, chú Tô.
Trên đường về, mẹ và chú Tô trò chuyện với nhau, cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh cô.
Nhậm Ngạn Văn hỏi, "Lão Tô, Tô Dương còn đang học cấp 3 à?"
Chú Tô, "Vâng." Sau đó ông thở dài, "Thành tích của con bé gần như áp chót ở trường."
Nhậm Ngạn Văn cười, "Nhưng Tô Dương vẫn đỡ hơn Tiểu Mễ, rất ngoan ngoãn."
Trường Tô Dương đang học chính là ngôi trường bà muốn Tiểu Mễ chuyển vào học, có người quen nên bà cũng yên tâm.
Tưởng Tiểu Mễ ngồi thẳng lên, "Chú Tô, chị Tô Dương chắc thi thử xong rồi phải không chú?"
Tô Dương là con gái của chú Tô, lớn hơn cô một tháng tuổi, cô và Tô Dương hay chơi cùng nhau lúc học tiểu học, hai người hiếm khi gặp nhau từ sau khi cô chuyển đến Thượng Hải.
Chú Tô, "Phải, thi xong sớm hơn con hai ngày, mấy bữa nay nó ở nhà suốt."
Nhậm Ngạn Văn tiếp lời, "Vậy thì tốt quá, để Tiểu Mễ qua chơi với Tô Dương đi."
Mắt Tưởng Tiểu Mễ đảo một vòng, tinh ranh nói, "Mẹ, vậy con ở nhà chú Tô vài ngày được không? Ba mẹ không ai ở nhà, mình con chán lắm."
Nhậm Ngạn Văn không đồng ý, "Cô Tô của con đâu rảnh mà chăm sóc cả hai đứa, sáng qua đó chơi, rồi tối về nhà."
Tưởng Tiểu Mễ không muốn nói chuyện với mẹ, có năn nỉ cũng vô ích, thà hỏi chú Tô hay hơn, "Chú Tô, tụi con lớn rồi, tự lo cho bản thân được, sẽ không làm phiền cô Tô đâu, có khi còn giúp được nhiều việc nữa đó."
Chú Tô cười, "Đâu có phiền." Ông chỉ lo lắng, "Sợ con ở nhà chú không quen đó thôi." Nhà của họ là nhà cũ, trang trí vô cùng đơn giản.
Tưởng Tiểu Mễ đáp, "Quen chứ quen chứ, con sao cũng được, cho con ngủ chung với chị Tô Dương là được."
Sau khi bị Tưởng Tiểu Mễ mè nheo, Nhậm Ngạn Văn đành đồng ý.
Tưởng Tiểu Mễ kiếm số liên lạc của Tô Dương, sau đó nhắn ngay cho chị ấy.
Tưởng Tiểu Mễ:
[Alo, chị Tô xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn ~]Tô Dương
[Ố la, em Tưởng đẹp xinh đến chim sa cá lặn ~]Tưởng Tiểu Mễ cười:
[Hai mình bớt tung hứng nhau đi, biết em đang đâu không?]Tô Dương:
[Đang từ sân bay về chứ gì, ba chị nói sẽ đi đón em, khi nào em rảnh? Hai chúng ta đi chơi.]Tưởng Tiểu Mễ:
[Mai em sẽ qua nhà chị, em xin mẹ cho em ở nhà chị chơi vài ngày rồi.]Tô Dương đang nằm trên giường lập tức bật dậy,
[Thiệt hả?]Tưởng Tiểu Mễ:
[Gạt chị chi? Lát chú Tô về nhà chắc chắn sẽ nói chị biết.]Tô Dương ngẫm nghĩ:
[Hay là em qua luôn giờ đi, tối nay ba chị cũng về nhà, không phải tiện hơn sao? Nếu không tối nay em phải nghe ba em giảng đạo đó, nhắm chịu nổi không?]Tưởng Tiểu Mễ:
[(icon khóc một dòng sông) Tri kỷ của em đây rồi, qua chứ, tối nay em qua luôn, chút nữa chị gọi chú Tô đi, nói chị muốn em qua ngay tối nay.]Tô Dương:
[Không thành vấn đề, cứ để chị lo.]Cả hai rất ăn rơ với nhau, kế hoạch được thực hiện rất suôn sẻ.
Trên đường đến Tô gia, chú Tô nhìn Tưởng Tiểu Mễ qua kính chiếu hậu, "Tiểu Mễ."
Tưởng Tiểu Mễ cất điện thoại, "Dạ, chú Tô, chuyện gì ạ?"
"Nãy con về tới cửa nhà rồi, sao không ở một đêm rồi hẵng đi, không muốn gặp ba con sao?"
"Dạ muốn, nhưng không muốn ở nhà."
Chú Tô nói, "Con không được như thế, bí thư Tưởng nghiêm khắc với con chỉ vì muốn tốt cho con thôi, sau này lớn lên con sẽ hiểu."
Tưởng Tiểu Mễ giải thích, "Con không về vì nghĩ cho ba con thôi, hễ ba thấy con là nổi nóng, con không ở nhà, ba không thấy con thì sẽ không bực mình, vậy là tốt nhất."
"Con bé này, nhìn con cứ y như muốn đối nghịch với gia đình."
"Con mà có một người cha như chú, ngày nào con cũng muốn về nhà."
Chú Tô cười, "Giống chú thì chẳng làm được tích sự gì, cả đời chỉ biết lái xe, người như bí thư Tưởng mới có thể làm chuyện lớn, mới quản lý được con."
Tưởng Tiểu Mễ, "Con không cần một lãnh đạo, con muốn một người cha luôn chiều chuộng con. Từ khi con lớn, ba con luôn viện cớ vì tính chất công việc của ba nên quản lý con chặt chẽ, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con, ba còn không nhớ ngày sinh nhật của con."
Lặng im vài giây, cô nói tiếp, "Chú Tô, chú chắc nhớ sinh nhật của chị Tô Dương phải không? Cho dù chú có đi công tác với ba con, chú nhất định sẽ nhớ gọi điện thoại chúc mừng, nhưng ba con vốn chưa từng nhớ ngày sinh nhật của con."
Chú Tô không biết làm sao an ủi cô, thời điểm này có nói gì cũng vô ích.
Tưởng Tiểu Mễ cười, "Đừng nói mấy chuyện này nữa." Cô nàng nhướng người về phía trước, "Chú Tô, dạo này ba con đều ở Bắc Kinh hả?"
Chú Tô nhìn cô từ kính chiếu hậu, chú hiểu rõ suy nghĩ của cô mười mươi, cười nói: "Con không muốn về nhà thật à? Sắp tới Tết rồi, nên bí thư Tưởng cũng khá bận, nhưng phần lớn thời gian sẽ ở Bắc Kinh."
Phần lớn thời gian đều ở Bắc Kinh? Nếu Quý Vân Phi đến, sao cô ra ngoài chơi được đây?
Tưởng Tiểu Mễ than ngắn thở dài trong lòng, kế hoạch tiêu tùng hết rồi.
Điện thoại rung lên, là Quý Vân Phi nhắn tin trả lời cô, cậu gửi cho cô hình động một chú
chó đang trêu một con mèo.
[Nãy cậu bận hả?] Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
Quý Vân Phi:
[Ừ, nãy lo sửa đề Toán, điện thoại để im lặng, mình tưởng cậu về nhà rồi sẽ không xem được điện thoại.]Tưởng Tiểu Mễ:
[Đâu có, chỉ cần không cầm điện thoại trước mặt ba mẹ là được, họ bận lắm, có khi vài ngày mới về nhà một lần, muốn quản lý tớ cũng khó.]Cô thắc mắc,
[Thi thử xong rồi, cậu còn sửa đề Toán làm gì? Của học kỳ sau hả?]Quý Vân phi đặt bút xuống, nhắn tin hỏi cô:
[Giờ cậu có tiện nghe tin nhắn âm thanh không? Chứ phải gõ nhiều quá, với lại không nói rõ được.]Tưởng Tiểu Mễ vội vàng lấy tai nghe trong ba lô ra,
[Được rồi, cậu nói đi, mình không tiện trả lời bằng giọng, tại vẫn còn trên xe, cậu nói, mình gõ chữ.]Quý Vân Phi:
[Là nội dung của học kỳ này, giờ đang rảnh, nên tớ coi lại những đề cậu làm sai hay loại đề cậu còn kém, ghi cách giải đề với công thức lên đó, rồi sắp xếp lại, tuy giờ không cần dùng đến, nhưng tới lúc ôn thi tốt nghiệp cậu sẽ dùng tới.]Tưởng Tiểu Mễ nghe xong tin nhắn bằng giọng dài như vậy, cõi lòng bỗng ấm áp và cảm động. Lời cảm ơn giờ đây chỉ càng thêm xa lạ, cô bèn nhắn lại hỏi:
[Cả một học kỳ mình làm sai rất nhiều đề, cậu nhớ hết sao?]Hai ngón tay Quý Vân Phi kẹp lấy một tờ đề:
[Lúc ôn thi cuối kỳ, tớ có chụp lại cuốn ôn thi Toán của cậu, tối đó tớ về đã đi in ra hết luôn.]Sau đó, cậu hỏi cô:
[Cậu ăn tối chưa?]Tưởng Tiểu Mễ:
[Chưa, lát mình qua nhà chị Tô Dương ăn, cô Tô sẽ nấu cho mình ăn, mấy ngày tới mình sẽ ở nhà chú Tô chơi với con gái chú, chị ấy cũng đang học lớp 10, nhưng lớn hơn mình một tháng.]Quý Vân Phi:
[Vậy mình có thể gửi tin nhắn cho bạn bất cứ lúc nào?]Tưởng Tiểu Mễ không trả lời được hay không được, cô chỉ gửi hình động con mèo nhỏ ức hiếp chú chó.
Quý Vân Phi cười, chưa kịp gửi tin nhắn tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên, kèm theo một giọng nói, "Vân Phi?"
Cậu gõ nhanh vài chữ
[Ba tớ tìm tớ], sau đó để điện thoại di động xuống, "Ba, chuyện gì vậy?"
Ba Quý bước vào phòng, thấy Quý Vân Phi tay cầm bút, trên bàn la liệt đề thi.
"Sắp mười hai giờ rồi, không ngủ hả?" Lúc nãy khi ông đi vệ sinh, nhìn qua khe cửa thấy phòng cậu còn ánh sáng, ông tưởng cậu chơi game rồi ngủ quên, không tắt đèn.
Quý Vân Phi đáp, "Dạ chưa, dù sao mai cũng không đi học." Nói xong, cậu tiếp tục cúi đầu xem đề.
Ba Quý đi tới, nhìn một lượt đống bài thi trên bàn, bài nào bài nấy đều ghi tên Tưởng Tiểu Mễ, điểm số không cao lắm, "Thi xong hết rồi mà, con còn sửa gì nữa?"
Quý Vân Phi trả lời, "Bạn ấy không giỏi Toán, con sửa sẵn để bạn ấy dùng khi thi tốt nghiệp, tại giờ cũng đang rảnh, không có chuyện gì làm."
Ba Quý nhìn cậu, "Theo đuổi được rồi hả?"
"Không có theo đuổi."
"Hả?"
"Nhà bạn ấy nghiêm khắc, không cho phép yêu đương, đợi thi xong Đại Học mới tính tiếp."
Ba Quý gật đầu, không hỏi thêm nữa, ông giục cậu, "Dù mai không đi học cũng không thể ngủ trễ vậy, mau đi ngủ đi."
"Vâng." Quý Vân Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, "Ba, nghỉ đông này con muốn đi Bắc Kinh chơi được không?"
Ba Quý tò mò, "Hồi đó con đi Bắc Kinh hoài, tới lúc muốn dẫn con đi thì con không chịu, tự nhiên giờ lại muốn đi Bắc Kinh chơi?"
Chẳng lẽ gia đình của Tưởng Tiểu Mễ ở Bắc Kinh? Không thể nào, gia đình ở Bắc Kinh sao lại tới Thượng Hải học.
Quý Vân Phi, "Lần này khác, con tính đi dạo phố xá Bắc Kinh, sau đó đến thăm Tử Cấm Thành để cảm nhận sự cổ kính, đề văn hay bắt miêu tả mấy cái này lắm, hiểu rõ chút cũng tốt hơn."
Chuyện này thì ba Quý đồng ý, "Đi đi, con tự tính đi, mà có mình con thôi sao?"
Quý Vân Phi, "À, không phải, còn có mấy bạn cùng lớp nữa."
Vừa nghe có bạn cùng lớp đi cùng, điều ba Quý nghĩ đến đầu tiên là, "Tưởng Tiểu Mễ cũng đi à?"
Quý Vân Phi, "... Bạn ấy không đi, nhà bạn ấy ở Bắc Kinh."
Ba Quý cười, "Gì mà đi tham quan phố xá, rồi đi dạo Tử Cấm Thành, toàn viện cớ, con muốn đi gặp nó chứ gì?"
Quý Vân Phi không phủ nhận, cậu thật thà trả lời ba, "Con cũng tính thế, nhưng chưa chắc gì gặp được, gia đình bạn ấy luôn cho tài xế chở đi."
Cậu vẫn đang nghĩ cách hẹn cô ra đi chơi sau khi tới đó.
Đắn đo chốc lát, ba Quý nói, "Nếu như chỉ muốn gặp cô bé đó, ba thấy không nhất thiết phải đi, có thể liên lạc qua điện thoại, hoặc gọi qua video, đâu cần thiết phải gặp trực tiếp."
Ông không phản đối Quý Vân Phi yêu sớm, không có nghĩa sẽ dung túng cậu.
Quý Vân Phi tiếp tục cúi đầu xem đề, rầu rĩ thốt lên, "Bạn ấy không quay lại sau kỳ nghỉ đông."
"Là sao? Định chuyển trường?"
"Dạ." Trực giác mách bảo cậu, lần này cô về Bắc Kinh sẽ một đi không trở lại.
Ba Quý không nhiều lời, vỗ vai cậu, "Chút nữa ba chuyển cho con ít tiền."
"Không sao đâu, cũng không tốn bao nhiêu tiền, vả lại con còn tiền trong tài khoản." Ngập ngừng giây lát, Quý Vân Phi nhỏ giọng nói, "Cám ơn ba."
Ba Quý gật đầu, sau đó dặn cậu ngủ sớm, rồi rời khỏi phòng.
Quý Vân Phi thơ thẩn nhìn màn hình vi tính tối đen như mực, khi lấy lại tinh thần, cậu cũng không biết mình đã nghĩ gì, sau đó lật coi tiếp bài thi và sửa những đề sai. Đối với mỗi đề, cậu sử dụng bút màu xanh để chép câu hỏi và bút màu đen để viết câu trả lời đúng. Tiếp đó, cậu đổi sang bút đỏ để đánh dấu các điểm kiến thức liên quan, đồng thời ghi kèm số trang có chứa phần kiến thức đó.